TỨ QUÝ CẨM - Trang 351

Người còn lại mặc áo chẽn màu vàng nghệ, trông có vẻ trẻ hơn lên

tiếng mắng lại: “Hừ, bà có giỏi thì cứ bò lên xem, không phải bà bẩm sinh
cũng có cái đó hay sao, tại sao bọn đàn ông lại không thèm nhòm ngó đến,
không phải cái đồ hèn nhát nhà bà nhìn thấy ta là ra sức vẫy đuôi, tự nguyện
đem thân đến thì bà cô đây cũng không thèm. Hừ, nhìn cái mặt lợn như bà
ấy mà, chỉ xứng để dùng làm gậy cán bột thôi, đã không đĩ được thì đừng
đến đây mà mắng chửi, bà cô đây nhổ vào, đừng tưởng bà cô đây sợ.”

Từ xưa đến nay, khi muốn mắng chửi người khác, người ta chỉ thích

dùng các từ thô bỉ nhất để tuôn ra, đó là quy luật rồi.

Trước kia, A Vụ chưa bao giờ nghe kiểu mắng nhiếc này, mà dù có

nghe cũng chẳng hiểu gì, nhưng nay vừa nghe đã hiểu được bảy, tám phần,
xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, vội vàng buớc ra. Mặt Tử Nghiên cũng thoắt
đỏ thoắt xanh, buồn bã nghĩ, mấy lời thô bỉ này đúng là làm bẩn lỗ tai của
tiểu thư.

Tử Phiến vừa hay cũng vừa đi tới, trong tay thị đang cầm một cành lạp

mai.

Tử Phiến nhìn thấy A Vụ, vội vàng bước đến. “Tiểu thư, sao người lại

ra ngoài thế này?”

“Ngươi ở đây làm gì vậy?” A Vụ hỏi lại Tử Phiến vì từ sáng sớm đã

không thấy bóng dáng thị đâu.

“À, nô tỳ đi tìm Thúy Hoa tỷ để lấy mẫu thêu thì thấy...” Tử Phiến

không biết có nên nói tiếp hay không. Thị thấy vẻ mặt A Vụ không có biểu
cảm gì thì không dám nói tiếp. Vị tiểu thư này xinh đẹp như búp bê bằng
ngọc, nếu nàng cười bạn sẽ thấy lòng mình phơi phới, nhưng nếu nàng
không cười mà tỏ ra trầm ngâm, bình thản, không đoán được tâm trạng thế
nào thì bạn cũng sẽ cảm thấy có chút sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.