TỨ QUÝ CẨM - Trang 357

Vinh tam gia nháy mắt ra hiệu cho Thôi Thị, ông còn bóp nhẹ lòng bàn

tay của vợ. Thôi Thị e thẹn mỉm cười, sau đó ra ngoài dặn dò nha hoàn
chuẩn bị chút điểm tâm cho hai cha con, nhân tiện làm nguội bớt gương mặt
đang đỏ như than nóng của mình.

Vinh tam gia chỉ cho A Vụ đọc mấy chữ, rồi lại kiểm tra một đoạn

trong cuốn Mạnh Tử mà nàng mới học gần đây. Nàng đáp đâu ra đấy khiến
Vinh tam gia không có cớ gì bắt bẻ, cuối cùng nghiêm khắc nói: “Ừm, cũng
được, nhưng không được phép kiêu ngạo tự mãn, sau này con phải chăm chỉ
học tập hơn nữa. Chiều nay con không cần đến nữa đâu.”

Thôi Thị đang ngồi gần đó khâu vá, nghe Vinh tam gia nói thế tai lại đỏ

rần rần, liếc nhìn ông một cái, còn lo lắng ra hiệu bằng khẩu hình.

A Vụ đi đôi ủng nhỏ bằng da dê giẫm bình bịch về phòng, nằm ngửa ra

giường, chẳng thèm để ý đến mấy thứ tu dưỡng của nữ nhi, đầy vẻ bực bội.

Tử Nghiên, Tử Phiến đều không hiểu lý do vì sao.

A Vụ ngửa cổ nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng rầu rĩ. Nàng

muốn dùng dao mổ trâu để giết gà, nào ngờ chưa đụng đến gà, mới định cắt
tiết thôi thì gà đã tự mắc bệnh dịch lăn đùng ra chết. Đúng thật là... thật là
không cam tâm chút nào.

Anh hùng không có đất dụng võ thường có tâm trạng như vậy, A Vụ

thầm thở dài ngao ngán.

Vẻ mặt rạng rỡ hôm nay của Thôi Thị trông khác hẳn với mấy ngày

giận dỗi Vinh tam gia. Lần này trông mặt bà tràn đầy ý xuân, dáng vẻ khoan
khoái, A Vụ biết ngay là bà đã được uống “canh gà hầm” rồi.

Không nghĩ cũng biết, khi A Vụ chưa kịp khiến cho người nào đó phải

lĩnh hội thủ đoạn lợi hại của nàng thì trận ốm nặng đột ngột vừa rồi đã giải
quyết mọi chuyện, đây là sự đả kích nặng nề cho mọi phán đoán và quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.