TỨ QUÝ CẨM - Trang 390

Sau Tết không lâu là đến rằm tháng Giêng, và ngày long trọng nhất

chính là Tết Nguyên Tiêu. A Vụ vẫn còn sợ khi nhớ đến việc xảy ra năm
ngoái, thế nên không đòi Vinh tam gia và hai ca ca cho đi xem hoa đăng
nữa.

Thôi Thị cũng không cho phép Vinh tam gia dẫn A Vụ theo.

Vinh tam gia không đồng ý. “Hà tất phải vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện

lớn như thế, chẳng lẽ cả đời A Vật sẽ không ra khỏi nhà hay sao? Cả ngày
cứ ở trong nhà, có biết biết mấy cũng biến thành không hiểu gì. Cả năm mới
có ngày vui vẻ như thế này, đừng quản thúc con quá!”

Vinh tam gia nói rất đúng. Xã hội đương thời rất khắt khe với nữ giới,

một năm chỉ có mấy ngày tết như Tết Nguyên Tiêu, Tết Nữ nhi… nữ giới
mới được phép sống thoải mái một chút, mà thoải mái ở đây chẳng qua chỉ
là được ra ngoài một cách chính đáng. Thôi Thị từ trước đến nay đều nghe
lời Vinh tam gia, thế nên bà cũng không phản đối, coi như âm thầm chấp
thuận.

“A Vật cùng cha đi xem hoa đăng nhé?” Vinh tam gia cúi xuống hỏi A

Vụ.

A Vụ im lặng.

“A Vật, chẳng lẽ chỉ vì lần sợ hãi đó mà sau nay con không dám ra khỏi

nhà xem rước đèn nữa ư? Đèn Ngao Sơn năm nay nghe nói còn có thể hút
nước lên đấy, bình thường muốn xem cũng không có mà xem đâu.”

A Vụ nhìn Thôi Thị và vẫn không nói gì.

“Thế này chẳng giống con gái của cha chút nào. Mới gặp khó khăn có

một lần mà con đã nản chí rồi sao, ôi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc…” Vinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.