TỨ QUÝ CẨM - Trang 453

A Vụ vốn không muốn đi nước cờ này, dù sao cũng không muốn mọi

người cảm thấy khó xử, huống hồ từ trước tới nay, đại phòng và tam phòng
cũng không mâu thuẫn gay gắt, nhưng không ngờ bây giờ đại phu nhân lại
muốn đẩy họ vào chỗ chết. A Vụ coi như được “mở rộng tầm mắt”, với
những việc làm sắp tới của nàng thì không bằng một phần nhỏ của đại phu
nhân, vậy mà nàng cũng từng băn khoăn mình làm thế có quá đáng lắm
không.

Buổi chiều một ngày mùa xuân, tiết trời rất đẹp, Vương di nương ngồi

bên cửa sổ thêu hoa, thấy Tử Nghiên đến liền đứng dậy chào, cả hai đã quen
đến độ không cần khách sáo.

Vương di nương rót trà cho Tử Nghiên, mời thị ngồi xuống và nói:

“Sao hôm nay cô nương lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?” Vương di nương
tỏ ra cung kính và mang chút cảm kích đối với Tử Nghiên, nếu không được
Tử Nghiên chiếu cố thì e rằng cô ta cũng chẳng được ra khỏi nhà, buồn chán
mà chết.

“Lục cô nương đến phòng phu nhân rồi, tôi chẳng có việc gì nên đến

thăm cô.”

“Phu nhân đã đỡ hơn chưa?” Thôi Thị bị ốm nặng, Vương di nương

cũng biết, chỉ vì Thôi Thị không muốn gặp cô ta nên “thân mang trọng tội”
như cô ta không dám đến thăm.

“Ừm, Vinh tam gia đi sứ nước ngoài, bệnh của phu nhân làm sao khỏi

được? Chỉ e, chỉ e rằng, thật đáng thương cho bọn trẻ...” Tử Nghiên không
thốt ra được hai chữ “mồ côi”, lấy khăn tay chấm khóe mắt. Sau đó thị nói
tiếp: “Mà cô cũng thật đáng thương, tam lão gia trước thì còn có hy vọng,
bây giờ…”

“Xem cô nương nói kìa, tôi là loại người nào, sao có thể nghĩ khác

được?” Vương di nương biết cô ta đã thực sự bị Vinh tam gia căm ghét rồi.
Giờ nghe Tử Nghiên nói vậy, cô ta lại cảm thấy Vinh tam gia không thể trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.