TỨ QUÝ CẨM - Trang 491

hệ mật thiết với nhiều tiến sĩ tương lai. Chỉ tính riêng mạng lưới này thôi đã
vô cùng trân quý rồi.

Từ trước đến nay, các quan viên làm việc ở Viện Hàn Lâm thanh bần

luôn mong muốn được đi sứ nước ngoài, Quốc tử giám, Chiêm sự phủ đều là
nha môn không chút béo bở nên các quan cũng mong được đi sứ. Đi sứ nước
ngoài chia làm ba cấp. Cấp thứ nhất là chủ khảo, tức là làm chủ khảo các kỳ
thi hương ở tỉnh, khi được đi sứ đến đó, ít cũng phải nhận được hàng nghìn
lạng bạc, đây là quy định của quan trường, không phải là ép buộc gì.

Chức quan béo bở nhất chính là chức Học chính mà Vinh tam gia sắp

nhận, ông sẽ quản lý việc giáo dục và khoa cử của một tỉnh. Chức học chính
này làm trong ba năm, cả một tỉnh lớn ông sẽ kiếm được khoảng ba bốn vạn
lạng, còn tỉnh nhỏ thì cũng không dưới một vạn lạng.

Khi thánh chỉ ban xuống, Vinh tam gia vốn đã luyện được bản lĩnh “núi

Thái Sơn có sụp đổ cũng không đổi sắc mặt” mà cũng không kìm được hưng
phấn xoa hai tay vào nhau. Ông đang thiếu tiền, sau chuyến đi này, ông sẽ có
một lượng tiền dư dả để sống ở kinh thành.

Nhung trước mắt có cửa ải khó vượt qua khiến Vinh tam gia lo lắng bạc

cả đầu. Thôi Thị thấy chồng như vậy thì thầm kinh ngạc, vì bà thấy cuộc
sống của cả nhà bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Vì không chỉ Vinh tam gia đi Giang Tô, mà ngay cả Thôi Thị và A Vụ

cũng phải đi theo ông. Đây là ý của An Quốc Công. Mặc dù điều này khiến
lão thái thái tức đến nỗi cả ngày không ăn cơm, nhưng An Quốc Công vẫn
quyết làm theo ý mình.

An Quốc Công thấy rằng, con đường công danh của Vinh tam gia sắp

rộng mở, tương lai của phủ Quốc Công phải dựa vào đứa con thứ xuất này,
mặc dù ngài chưa đến nỗi phải lấy lòng, nhưng cũng không thể thờ ơ như
trước kia được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.