TỨ QUÝ CẨM - Trang 493

“Quan trường phức tạp, hủ lậu, làm sao có thể giảm được?” Vinh tam

gia đưa hai tay lên ôm đầu, vẻ mặt bất lực.

“Thiếp chỉ có vài chục lạng bạc thôi, hai năm qua thiếp bệnh tật nên

tiêu tốn không ít.” Thôi Thị cảm thấy áy náy. “Mọi việc ở tiệm thêu may,
may nhờ có A Vật đứng ra lo liệu, nhờ trời tuy con bé còn nhỏ tuổi nhưng
lại rất thông minh, hiểu biết. Thiếp... thiếp thấy có lỗi với con...” Nói rồi
Thôi Thị bật khóc nức nở.

Vinh tam gia đứng dậy ôm vợ vào lòng. “Được rồi, được rồi, nàng

đừng khóc nữa, ta sẽ nghĩ cách, chỗ phụ thân chắc cũng sẽ giúp một ít.”

Thực ra Vinh tam gia đang nói dối Thôi Thị, An Quốc Công đã đưa cho

Vinh tam gia hai nghìn lạng rồi, nhưng vẫn còn thiếu khoảng ba nghìn lạng
nữa, thế nên ông mới mở miệng hỏi vợ. Trước khi hỏi, ông cũng đã đoán
trước kết quả, mẹ con họ trong hai năm qua có thể sống sót được ở cái phủ
này đã là niềm an ủi lớn đối với ông rồi, ông nào dám đòi hỏi gì thêm?
Chẳng qua ông vẫn ôm một tia hy vọng nên tiện miệng hỏi vậy mà thôi

“Ngày mai thiếp sẽ hỏi A Vật xem có thể lấy ở tiệm may ra một hai

trăm lạng được không, nếu không được nữa thì bán tiệm thêu may đi cũng
được.” Thôi Thị nói nhỏ, vì chồng, bà tình nguyện hy sinh tất cả.

“Không được, tiệm may đó ta tính cho A Vật làm của hồi môn.” Vinh

tam gia không đồng ý với ý kiến của vợ. Thực ra ông còn có một cách khác,
nhưng ông không muốn làm theo cách ấy, đó là mượn tiền.

Các quan mới nhậm chức theo thông lệ sẽ phải biếu xén, nếu không đủ

tiền thường sẽ đi vay, khi nào có đủ sẽ trả. Trong kinh thành có người
chuyên cho vay tiền theo hình thức này. Cổng triều đình to như cái chợ, họ
chẳng lo các vị quan đó không trả nổi. Nhưng với chức quan này, họ có thể
“bóp cổ” bạn để vơ vét tài sản. Đã mượn tiền của họ thì chẳng khác nào rơi
vào túi của họ, bạn sẽ giống như con rối bị họ giật dây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.