TỨ QUÝ CẨM - Trang 500

giống lụa mà không phải lụa của cô nương đó khẽ tung lên, để lộ dây lạc tử

[1]

kết tua rua màu phấn hồng. Trên dây còn thắt một quả cầu nạm vàng rỗng
nhỏ óng ánh, cứ khi gió thổi đến là quả cầu đó lại phát ra tiếng kêu vui tai.

[1]. Lạc tử: Một món đồ trang sức dạng lưới của các cô nương thời cổ đại.

Tiếng chuông vui tai ấy dường như cũng làm rung rinh trái tim mấy

chàng trai trẻ. Cho đến khi đoàn gia quyến nữ đó lên xe rời đi, tim họ vẫn
hướng theo tiếng chuông, trong mắt như vẫn còn vạt áo đó.

Người ta vẫn nói “thư trung tự hữu nhan như ngọc

[1]

”, Đường Tú Cẩn

đọc sách nhiều mà vẫn chưa đọc được “nhan như ngọc” của mình, sau này
đính hôn rồi, Cố Tích Huệ lại là một trong hai mỹ nữ kinh thành tài sắc vẹn
toàn nên Đường Tú Cẩn kính trọng cô, trong mắt không hề có người nào
khác.

[1]. Thư trung tự hữu nhan như ngọc có nghĩa là trong sách có người con gái nhan sắc như

châu ngọc. (Ý muốn nói rằng việc đọc sách cũng khiến người ta say mê như nhìn ngắm người con gái

đẹp.)

Nhưng không ngờ hôm nay, trong khoảnh khắc này, vạt áo ấy, tiếng

chuông lanh lảnh ấy, bóng hình ấy không dự báo trước cứ thế dâng lên nỗi
mong chờ thầm kín sâu thẳm trong lòng mà chàng nghĩ là sẽ không bao giờ
xuất hiện trong cuộc đời mình.

Đoàn người nhà Vinh tam gia được Vinh Đạt tiễn vào đến cửa ngách

của phủ An Quốc Công, rồi xe ngựa cứ thế chạy đến Thùy Hoa môn.

Vinh tam gia chưa đáp thuyền lên bờ đã phái người đến bộ Lại đưa lệnh

bài, đợi Thánh thượng triệu kiến. Việc trong triều bận rộn, không phải vị
quan nào hồi nhiệm cũng được diện kiến Thánh thượng, còn Vinh tam gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.