TỨ QUÝ CẨM - Trang 553

Đứa bé này thật lạ, đứa khác gặp lúc sợ hãi thường gọi mẹ, chỉ có nó là

muốn tìm cha, có thể thấy hằng ngày đại lão gia cưng chiều nó thế nào. Chỉ
cần nghe tên của cậu bé là biết đó là con riêng, thế nên mới được đặt bắt đầu
bằng từ “Ngọc”, giống như Vinh Mân, Vinh Giới vậy.

“Cha ngươi là ai?” Thôi Thị ngập ngừng hỏi, đầu óc vẫn chưa phản ứng

kịp.

“Không phải là con của tam lão gia của phủ An Quốc Công ư?” La nhị

phu nhân biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Không phải, đại lão gia, đại lão gia.” Hoàn ca nhi khóc ầm lên, cho dù

ở trong tình cảnh này, cậu bé cũng không cho phép cậu bé đổi cha của cậu.
Nhưng cậu nói không rõ lời, chỉ gào thật to tên đại lão gia, đại lão gia.

Thôi Thị biết, chuyện không hay của gia đình thì không nên loan ra

ngoài, do đó lập tức sai người trói Vương di nương dẫn về phủ. Tư Kỳ, Tư
Cầm nhanh chân cho người về báo với Vinh tam gia.

Sau lưng Vinh di nương là một bà già, Thôi Thị có thể nhận ra đó là nô

bộc của phủ Quốc công, tâm phúc bên cạnh đại phu nhân, tiếng gọi “đại lão
gia” đã giúp bà lập tức hiểu ngay ra tất cả sự việc, bà tức đến nỗi không thốt
nên lời, lảo đảo lùi về phía sau, may mà dựa được vào tay vịn xe thì mới có
thể đứng vững.

La nhị phu nhân thấy thế thì bước đến an ủi.

Thôi Thị từ chối, cáo lỗi rồi lên xe, nhanh chóng quay về phủ, may mà

Tư Cầm khuyên được Thôi Thị, bảo bà đi nửa đường đón Vinh tam gia rồi
cùng nhau trở về.

Thôi Thị đập tay lên đầu, đúng thế, đúng là bà không biết giải quyết sự

việc gì cả, đây là chuyện lớn, phải để Vinh tam gia đứng ra giải quyết mới
đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.