TỨ QUÝ CẨM - Trang 555

thì sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Tiểu nha hoàn vén rèm cho A Vụ bước vào, trong phòng đã có người

thông báo cho Vinh tam lão gia và Thôi Thị, A Vụ bước vào lên tiếng chào:
“Cha, mẹ!”

Sắc mặt của Vinh tam lão gia hơi khó coi, trông thấy A Vụ thì tỏ vẻ khó

xử, phận làm cha mẹ mà để con gái biết chuyện này, ông cảm thấy rất xấu
hổ, Vinh tam lão gia định lên tiếng nhưng lại không biết nên nói thế nào.

A Vụ rất hiểu ý, vội nói: “Cha, con đã nghe hết rồi.”

Vinh tam lão gia bỗng đỏ bừng mặt.

Trên đường đến đây, A Vụ đã cân nhắc cần phải nói gì. “Cha, tổ phụ

nói thế nào ạ?”

Nhắc đến chuyện này, Vinh tam lão gia càng cảm thấy bực, hận không

thể ra tay với cha, vì dù sao ông cũng là người có học, đối phương lại là cha
ông nên đành phải nhẫn nhịn. “Tổ phụ của con trách mắng đại bá, nhị bá
một hồi, bảo sẽ trừng trị Vương Thị, còn đứa bé dù sao cũng là cốt nhục của
đại bá, tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên sẽ đón nó vào phủ.”

A Vụ sớm đã đoán được là An Quốc Công sẽ giảng hòa, biến chuyện to

thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.

“Chuyện này thế là xong ạ?” A Vụ lấy quạt che nửa mặt. “Tổ phụ thiên

vị quá!” Vương Thị dù sao cũng là thị thiếp của Vinh tam lão gia, gây ra
chuyện lớn như vậy mà An Quốc Công lại xử lý như thế thì không công
bằng chút nào. Ai cũng biết nhìn cả, sau này Vinh tam lão gia muốn ra ở
riêng thì mọi người cũng đều thông cảm cho ông.

Từ khóe mắt của Vinh tam lão gia ứa ra giọt lệ, có câu: Nam nhi có

nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ vì chưa chạm tới nỗi đau. Trải qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.