TỨ QUÝ CẨM - Trang 571

Vương Thị bước vào, quỳ xuống dập đầu bái lạy ba cái, mạnh đến nỗi

như muốn làm cho nền nhà rung chuyển, luôn miệng nói: “Tạ ơn lão gia đã
cầu xin giúp nô tỳ.”

Vinh tam lão gia nhăn mặt, còn Thôi Thị nhìn thấy Vương Thị thì cực

kỳ chán ghét, nghe cô ta nói Vinh tam lão gia cầu xin cho cô ta thì bà liền
đưa mắt về phía Vinh Cát Xương.

Vinh tam lão gia nhìn Vương Thị, nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn:

“Không cần cảm ơn, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn lục tiểu thư, tiểu thư
khuyên ta nên làm như vậy.”

Vương Thị nghe thấy thế thì ngẩng đầu, nói với A Vụ: “Nô tỳ xin dập

đầu tạ ơn lục tiểu thư, đây không phải là lần đầu tiên lục tiểu thư cứu nô tỳ.”

A Vụ nghe xong, lông mày hơi giật giật. Nàng đang đeo mạng che mặt,

khi biết Vương Thị sẽ đến, nàng liền sai người mang nó đến. A Vụ không
muốn Vương Thị nhìn thấy mặt mình, mặc dù nàng muốn cho cô ta đến
chùa Cô Tử, nhưng sau này cô ta có còn giở thủ đoạn nào nữa không thì
nàng không thể biết, dù sao cuộc đời này vẫn còn dài, nàng chỉ sợ cô ta
không chịu nổi cuộc sống cô đơn ở chùa ni cô đó.

Cứ ngắm gương mặt của mình, nàng lại cảm thấy lo sợ, từ nhỏ đọc sách

sử, nàng đã biết về cụm từ “hồng nhan họa thủy” và “hồng nhan bạc mệnh”.
Sau đó, hai lần gặp nguy hiểm khi ra ngoài chơi, lại thêm một lần ở Giang
Tô, chỉ khoảnh khắc gặp phải kẻ háo sắc mà đã khiến cho Vinh tam lão gia
mất bao nhiêu công sức mới dẹp yên được, thêm vào đó, A Vụ đã tốn không
ít ngân lượng mới khiến cho Vinh tam lão gia được về kinh.

Mặc dù việc này cũng có công lao của thầy dạy và đồng niên, nhưng

sao người ta lại muốn giúp Vinh lão tam chứ? Đó là vì gương mặt của nàng,
dù người ta có nói nàng tự kiêu tự đại cũng được, hay nói nàng cẩn thận quá
mức cũng được, tóm lại nàng không muốn mạo hiểm, cũng không muốn đi
vào chỗ chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.