TỨ QUÝ CẨM - Trang 574

cũng chẳng dám vươn tay đến tận đại phòng, sao di nương lại cầu cứu ở chỗ
ta?”

Vương Thị không chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự

cứng cỏi của một người mẹ. “Đều do nô tỳ phẩm hạnh kém, tự gây chuyện
sa đọa nên mới có ngày hôm nay. Từ bây giờ nô tỳ sẽ sửa chữa lỗi lầm, ăn
chay niệm Phật, chỉ mong gột sạch được nghiệp chướng này và sẽ luôn cầu
phúc cho lão gia, phu nhân và cô nương.”

Đây là thể hiện sự hối cải và trung thành của Vương Thị. A Vụ gật đầu.

“Thực ra trong mấy năm qua, nô tỳ luôn cảm thấy bất an, cảm giác như

mình đang đánh cắp cuộc sống này và sớm muộn gì cũng phải trả lại, cũng
dự đoán rằng rồi sẽ có ngày hôm nay. Không ngờ cô nương nhân hậu, giữ lại
cái mạng cho nô tỳ.” Vương Thị hối hận nói. “Ban đầu nô tỳ bị lão gia giam
ở hậu viện, tiểu thư lương thiện nên mới sai Tử Nghiên thả nô tỳ ra để tìm
bạn giải sầu, vì thế nô tỳ mới... Cái hôm ở trong vườn, tiểu nha hoàn vốn đi
cùng nô tỳ đã tự ý chạy đi hái cỏ bện giỏ, thế nên nhị lão gia mới làm điều bỉ
ổi với nô tỳ, nô tỳ cũng biết mình đê tiện, nhưng nô tỳ...”

Vương Thị kể lể đầy ý phê phán, như thể muốn lên án A Vụ đang giúp

nhị lão gia hãm hại cô ta.

“Cô nói linh tinh gì vậy? Chẳng lẽ có người dùng dao ép cô ra ngoài ư?

Bản thân đê tiện còn trách người khác!” Tử Phiến là người nóng nảy, dù bây
giờ tính nết đã sửa được không ít, nhưng nghe Vương Thị nói thì vẫn không
nhịn được.

Vương Thị co rúm người lại, cũng biết mình đang “cả vú lấp miệng

em”, nhưng thực sự không còn cách nào khác. Muốn dùng tình cảm hay mối
quan hệ đều không được, bây giờ cô ta chỉ còn cách dùng hạ sách để đánh
cược một ván thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.