TỨ QUÝ CẨM - Trang 646

Vì đang là mùa hè, phòng của A Vụ không đốt hương mà chỉ đặt mâm

quả phật thủ lấy mùi hương. Nông dân trồng hoa quả ở kinh thành thật lợi
hại, không có bọn họ chắc không trồng ra được thứ gì. Hằng ngày từ sáng
sớm đến tối mịt, khắp nơi trong kinh thành từ phố lớn đến phố nhỏ đều là
thiên hạ của người nông dân trồng hoa quả, cũng vì nhà cửa chật hẹp, không
thể xây được phòng trồng hoa, thế nên sáng sớm hằng ngày nàng đều sai
người ra phố mua hoa.

Trên ban công ngoài cửa sổ đặt vài chục chậu hoa nhài, mỗi khi có cơn

gió mát nào thổi qua, hương thơm lại lan tỏa khắp phòng. Rèm cửa bằng lụa
mỏng Thiền Dực được buông xuống ngăn ánh nắng chói chang bên ngoài,
vừa thông gió lại tránh muỗi, ánh sáng chiếu vào phòng bị ngăn bởi lớp lụa
mỏng tạo thành một màu huyền ảo tuyệt đẹp.

“Muội biết hưởng thụ thật đấy!” Đường Âm nhận xét không chút khách

sáo. Lụa Thiền Dực không rẻ chút nào, hơn một trăm lạng bạc một cuộn,
vậy mà A Vụ lại chỉ để làm rèm cửa.

“Chỉ vì không có chỗ nào cất thôi!” A Vụ nói với giọng chẳng khiêm

tốn chút nào, vì người trước mặt nàng chính là Đường Âm.

Đường Âm ngồi xuống, uống một bát nước quả mai chua Tử Phiến vừa

bưng tới, sau đó lên tiếng khen: “Này, nước mai chua nhà muội ngon thật
đấy!” Vị chua mát, ngọt thanh, vừa nhấp thì thấy êm dịu nhưng khi nuốt
xuống thì có cảm giác hơi gắt, rất hiếm có.

A Vụ đắc ý mỉm cười, giải thích: “Đó là đặc sản ở vùng Giang Nam do

Đồng Quản làm đấy. Loại nước mai chua do nha hoàn này làm là số một, lúc
chuyển nhà, cô ấy chẳng để ý đến thứ gì, chỉ chăm chăm đào ba cái hũ mai
chôn dưới gốc cây mai từ năm ngoái, sau đó tự đặt lên xe ngựa mang đến
đây.”

Hai mỹ nhân khoan khoái thưởng thức hai cốc nước mai chua xong,

Đường Âm mới lấy ra một cuốn sách đưa cho A Vụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.