TỨ QUÝ CẨM - Trang 664

Vinh Ngân không dám bước tiếp vào bên trong, chàng biết A Vụ đang

đánh đàn thì không cho phép ai ngắt quãng, chuyện có quan trọng thế nào
cũng phải đợi nàng chơi hết bản nhạc đã.

Vinh Ngân không bước tiếp. Cố Đình Dịch cũng chắp tay sau lưng

đứng chờ.

Tiếng đàn réo rắt vọng qua những lỗ hổng trên bức tường hoa hình

trăng khuyết, Cố Đình Dịch cảm giác như nhìn thấy tất cả, mà cũng như
không nhìn thấy gì, trong đầu hiện lên hình ảnh người con gái đang mượn
tiếng đàn để khóc than, người mẹ nhớ con gái da diết, con gái nhớ mẹ đến
nỗi rơi lệ, nhưng không hiểu tại sao cơ duyên của hai mẹ con lại phải chia
cắt.

Cố Đình Dịch cũng không biết tại sao chàng lại cảm nhận được rằng

tiếng đàn này như đang kể lể về tình mẹ con, so với tình cảm trai gái quấn
quýt, tình cảm bạn bè vô tư, tình cảm cha con cứng nhắc, thì tình cảm giữa
mẹ và con gái luôn sâu lắng, bền chặt.

Không hiểu sao Cố Đình Dịch bỗng nhớ đến A Vụ, lại nhớ đến nỗi nhớ

mong của mẹ về A Vụ, đó là cô con gái duy nhất của mẹ, từ nhỏ mẹ đã nâng
niu như ngọc, không muốn muội ấy phải ra đi sớm như thế.

Tiếng đàn im bặt rồi mà mãi hồi lâu sau, hai người đứng ở cửa mới

định thần lại.

Vinh Ngân ngoảnh đầu sang nhìn Cố Đình Dịch, thấy chàng đang nhìn

ba chữ đen trên nền trắng- Thao Quang Viên trên cánh cổng với ánh mắt mơ
màng, liền biết chàng đã cảm tiếng đàn của A Vụ rồi. Vinh Ngân cũng rất
khâm phục nghệ thuật chơi đàn điêu luyện của A Vụ, một người luyện võ
suốt ngày cầm đao kiếm như chàng mà nghe tiếng đàn cũng thấy xúc động,
xem ra hồi ở Giang Nam, A Vụ đã theo học đệ nhất thánh đàn Hạ Xuân
Thúy nên mới tiến bộ vượt bậc như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.