TỨ QUÝ CẨM - Trang 662

Cố Đình Dịch trầm mặc giây lát, nhớ đến người con gái đó, tên gọi thân

thiết ở nhà của cô là “A Vật”, là “Vật” chứ không phải là “Vụ”, vậy mà cô
ấy có thể vẽ được bức tranh vịt mà chỉ A Vụ mới biết vẽ, bây giờ cô ấy lại
trồng được cả cây móng rồng đen, lẽ nào trong cõi hồng trần này cũng có
duyên trời định?

Vinh Ngân dẫn Cố Đình Dịch vào phòng uống trà, cười nói: “Xin lỗi,

Quân Tập, cây móng rồng đen đó do muội đệ trồng, phải hỏi qua ý của muội
ấy đã, nhưng huynh cũng đừng lo lắng, muội của đệ là người rất hào
phóng.” Quân tập là tên chữ của Cố Đình Dịch.

“Nên hỏi trước chứ!” Cố Đình Dịch lơ đãng nói.

Lúc này, nô bộc Quan Danh bước đến, nói: “Thúy Linh nói tiểu thư

đang ở trong vườn ạ.”

Vinh Ngân gật đầu, ngoảnh lại nhìn Cố Đình Dịch, định bảo huynh ấy

đợi thêm chút nữa, nào ngờ Cố Đình Dịch đã đứng dậy chuẩn bị đi theo.

Hành động này về lễ nghĩa thì không đúng lắm, nhưng về tình thì có

thể thông cảm, chuyện hôm nay nếu như xảy ra với Vinh Giới thì Cố Đình
Dịch đừng mơ được bước đến khu vườn, nhưng Vinh Ngân thì lại khác.

Vinh Ngân dù sao cũng đã lăn lộn mấy năm trên giang hồ, nữ nhi trong

giang hồ thường cởi mở, hào phóng hơn, do đó trong mắt Vinh Ngân, nam
nữ gặp mặt nhau không phải là chuyện không thể, vì cứu người mà có khi
ôm người ta cũng là việc khó tránh khỏi. Thứ hai, Vinh Ngân là ca ca nên
đương nhiên cũng quan tâm đến chuyện hôn sự của muội muội. Vinh Ngân
coi A Vụ chẳng khác nào tiên nữ trên trời, khó có ai xứng đáng với muội ấy.
Tuy nhiên, dù là tiên nữ trên trời, thì cũng phải có ngày đi lấy chồng. Theo
quan sát của Vinh Ngân, Cố Đình Dịch từ gia thế đến tướng mạo đều xuất
chúng, tài hoa, tạm coi là một người xứng đáng với A Vụ. Vinh Ngân có
lòng quan tâm đến muội muội, hơn nữa Thôi Thị cũng thường ân cần dạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.