TỨ QUÝ CẨM - Trang 705

Đường Tú Cẩn ngoảnh đầu nhìn, thấy một người con gái như nàng tiên

hoa đứng dưới cây mai trắng. Chàng ngắm nhìn đến ngây dại, khiến mặt A
Vụ nóng bừng lên. Chàng trai này dù sao cũng là người khiến nàng từng
rung động ở kiếp trước, thế nên nàng chẳng thể kiềm chế được niềm vui trào
dâng trong lòng, đó là niềm vui khi “thù được báo”, rồi sau đó lại chán nản
về bản thân, trách mình sao lại để ý đến một người “trông mặt mà bắt hình
dong” như vậy.

A Vụ nào có biết rằng, Đường Tú Cẩn đã động lòng trước khi nhìn thấy

dung nhan nàng, duyên số giữa con người với con người, có khi chỉ là một
ánh mắt, một câu nói, thậm chí chỉ cần chạm vào vạt áo là đủ.

“Đường nhị ca.” A Vụ lại gọi lần nữa.

Lúc này Đường Tú Cẩn mới định thần lại, lóng ngóng đứng dậy, lại

đụng phải bàn cờ, khiến cho các quân cờ trên bàn bị làm cho lộn xộn.
Đường Tú Cẩn biết thất lễ, vội vàng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, dù
sao thì một hai năm nay chàng cũng là người được triều đình rèn luyện,
không còn là chàng thiếu niên nhỏ dại nữa.

A Vụ mỉm cười. “Đường nhị ca thật có nhã hứng, một mình chơi cờ ở

vườn mai, không biết tiểu muội có thể hân hạnh cùng Đường nhị ca chơi
một ván?” A Vụ mặt dày tự đến đây, nếu có thể vừa đánh cờ vừa nói chuyện
với chàng thì có thể lừa mình gạt người rằng đó là mượn cờ gặp bạn, còn
hơn cô nam quả nữ ngồi nói chuyện riêng.

Đường Tú Cẩn làm động tác mời, A Vụ mới chầm chậm bước lên

trước. Đường Tú Cẩn hít một hơi thật sâu, cảm giác hương mai của khu
vườn này như đang bao bọc xung quanh nàng sau khi nàng bước đi, hoa mai
cũng lả tả rụng xuống như để tiễn biệt nàng. Đúng là người thì như tiên, còn
cảnh thì như mộng.

Nếu không có hôn ước từ trước, chàng... không dám nghĩ tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.