TỨ QUÝ CẨM - Trang 721

Vinh Ngân lập tức ngồi bật dậy. “A Vật, A Vật, muội muội tốt của ta,

nhị ca sai rồi, nhị ca sai rồi.” 

A Vụ ra tay không nể tình chút nào, nhân lúc Vinh Ngân thức dậy, nàng

còn đánh thêm vài cái nữa. Thực ra A Vụ hiểu rõ, nàng đằng nào cũng phải
tha thứ cho Vinh Ngân, mắng mỏ hay báo thù thế nào cũng chẳng thấy vui,
suy đi tính lại vẫn cảm thấy nên đánh một trận cho bõ tức.

“Nói, huynh sai ở đâu?” A Vụ giận dữ quát.

Vinh Ngân giả vờ che đầu che mặt cứ để mặc cho A Vụ đánh, lúc này

thấy A Vụ lên tiếng mới vội vàng ngẩng đầu nhìn với vẻ đáng thương, rồi
ngẩn người giây lát mới nói: “A Vật, lúc tức giận trông muội đẹp kinh
người!”

A Vụ đang chắp tay sau lưng bị Vinh Ngân chọc cho bật cười, có tiến

bộ rồi đấy, trước kia chỉ biết nói người ta xinh, bây giờ dám dùng cả từ “đẹp
kinh người” rồi, không hổ là kẻ háo sắc nửa đêm xông vào khuê phòng con
gái nhà người ta.

A Vụ đánh mới có chừng ấy đã cảm thấy mệt, thở hổn hển, vứt cây

chổi lông gà đi, ngồi xuống bên chiếc bàn tròn, nói: “Rót nước!”

Vinh Ngân vội vàng rót cho A Vụ một chén trà ấm, hai tay bưng đến.

A Vụ uống một hơi hết sạch, cười lạnh. “Nhị ca, nhị ca tốt của muội,

huynh nói xem rốt cuộc huynh sai ở đâu?”

Đôi mắt phượng nhìn không thấy uy nghiêm, ngược lại rất xinh đẹp, dù

trong đó là tia lạnh lẽo, nhưng vẫn có chút dịu dàng của con gái.

Vinh Ngân sờ gáy, vẻ mặt ngây ngô.

A Vụ thấy không thể đánh tiếp được, chỉ lạnh lùng nói: “Nhị ca đừng

giả vờ ngốc nữa, muội luôn cho là mình thông minh, nào ngờ lại bị người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.