TỨ QUÝ CẨM - Trang 792

Vương phi như nàng đấu khẩu. Thế nên nàng ngoảnh lại nói với Tử Trụy:
“Tử Trụy, ngươi lui ra trước đi, có nhiều người quá ta ăn không ngon
miệng.”

Tử Trụy nhanh chóng lui ra ngoài.

Lúc này, A Vụ mới ngoảnh đầu nhìn Mai Mộng. “Ngươi cũng lui ra đi,

ta không cần người hầu hạ.” Sau đó, Mai Mộng nhìn thấy A Vụ cầm đôi đũa
chung, gắp một miếng gân hươu hầm vào đĩa, rồi lấy đũa của mình ăn, động
tác vô cùng thuần thục nho nhã, không có vẻ bất tiện, lóng ngóng, cảm giác
như nàng đã quen dùng như vậy từ lâu lắm rồi.

Mai Mộng không cam tâm, đứng im nhìn Sở Mậu, thị là nha hoàn của

Vương gia chứ không phải là của Vương phi.

A Vụ nhìn Mai Mộng rồi lại nhìn Sở Mậu khẽ nhíu mày, nỗi ấm ức này

được biểu đạt vô cùng tinh tế: Vương phi nàng mà lại không sai bảo được
một nha hoàn.

Trên thực tế, biết sử dụng sắc đẹp chính là một loại vũ khí lợi hại, mà

vũ khí này của A Vụ, nếu sánh với kiếm, ít nhất phải là loại bảo kiếm hoặc
kiếm Can Tương.

Thế nên, có thể là vì cái nhíu mày của người đẹp hoặc vì nể cha của A

Vụ là thầy dạy của hắn nên hắn mở miệng: “Ngươi lui ra trước đi.”

Mai Mộng liếc nhìn Mai Ảnh, thấy Mai Ảnh không lên tiếng nói giúp

mình thì liền nhanh chóng lui ra đứng đợi bên ngoài.

Vốn dĩ cuộc chiến đầu tiên giữa A Vụ và Mai Ảnh, Mai Mộng đến đây

là kết thúc, nhưng Mai Ảnh đã đoán sai.

Con người vốn có sở trường là “được voi đòi tiên” và phụ nữ lại giỏi

khoản này nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.