TỨ QUÝ CẨM - Trang 793

A Vụ ngầm thăm dò Sở Mậu, thấy vẫn chưa chạm đến giới hạn cuối

cùng của hắn, nên nàng nghĩ đã làm người thì không nên “bỏ cuộc giữa
chừng”, chặt “mai” phải chặt tận gốc. Huống hồ, trước khi đại sự chưa
thành, A Vụ không nghĩ rằng Sở Mậu sẽ “sủng thiếp diệt thê”, đợi hắn đại
phong hậu cung xong có thể hiện sự thương hoa tiếc ngọc cũng chưa muộn.

A Vụ cầm đôi đũa chung gắp rau bỏ vào đĩa của Sở Mậu.

Mai Ảnh kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn A Vụ, trong mắt tràn đầy sự

lạnh giá, nhưng thị thông minh hơn Mai Mộng là không nói gì, chỉ ngoảnh
sang nhìn Sở Mậu với vẻ tủi thân.

Có điều, thực sự xin lỗi, có A Vụ xinh đẹp như châu ngọc ở đây thì ánh

mắt tỏ ra làm nũng đáng thương lại vương mấy giọt nước mắt kia cũng
không đủ thu hút ánh nhìn của Sở Mậu, chẳng khác gì “Đông Thi hiệu Tần”.

A Vụ thì mỉm cười nhìn Sở Mậu. “Hầu hạ Vương gia là bổn phận của

thiếp, để thiếp gắp thức ăn cho Vương gia nhé?”

Sở Mậu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của A Vụ, phóng ánh mắt qua vai

nàng, hắn cảm tưởng như đang thấy cái đuôi đắc ý của nàng cong lên, chỉ có
điều không phân biệt rõ là đuôi mèo hay đuôi cáo.

Sở Mậu còn chưa lên tiếng, Mai Ảnh đã không chịu được, nói: “Vương

phi vừa vào phủ vẫn chưa rõ sở thích của Vương gia, hãy để nô tỳ hầu hạ ạ.
Hầu hạ Vương gia và Vương phi là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ không dám
lười biếng.”

“Ta biết ngươi chăm chỉ, hay là như vậy đi, ngươi đến gian bên ở phía

đông nhà lau chùi đồ đạc một lần nữa, lát nữa dùng bữa xong, Vương gia có
thể đến đó đấy.” A Vụ tiện miệng sai bảo. Không phải Mai Ảnh từng nói
mỗi ngày đều phải lau ba lần đó sao? Lần thứ ba do Mai Ảnh lau chùi là tốt
nhất. 

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.