TỨ QUÝ CẨM - Trang 870

A Vụ cảm thấy Sở Mậu chẳng hiểu biết gì về cây cảnh cả, còn Sở Mậu

lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn ngắm nàng sau lưng. Hắn không thể ngờ
trên đời này lại có một người vẽ tranh chậu cây mình chưa cắt tỉa, sau đó
hình dung thế cây, dáng cây trong đầu mà tỉ mỉ cắt tỉa ra.

Sau khi Sở Mậu bước vào phòng tắm, A Vụ mới do dự cho người đem

chậu cây chuyển ra ngoài, trong lòng trào dâng cảm giác cô đơn, đây là nỗi
cô đơn của người không có ai chia sẻ, A Vụ vừa hưởng thụ lại vừa tiếc nuối.

Sau cùng nàng bỗng giật mình kinh hãi, tối nay nàng mải mê cắt tỉa

chậu cây đến nỗi hồn điên bát đảo, quên phắt là Sở Mậu vào phòng tắm
trước, điều đó có nghĩa là hắn sẽ lên giường trước và bản thân nàng sẽ phải
ngủ ở phía ngoài, ngày mai sẽ phải dậy sớm.

A Vụ cũng không thể ngờ rằng, sau khi kết hôn, nàng không đau đầu về

chuyện bố mẹ chồng, chị em dâu, cô em chồng, cậu em chồng,...trái lại đau
đầu vì chuyện nhỏ nhặt là ai đi ngủ trước.

A Vụ gỡ trâm cài ra, bảo Tử Phiến tết tóc cho nàng, đợi Sở Mậu bước

ra, nàng mới bước đến nói: “Vương gia có cần dùng bữa ăn đêm không, nhà
bếp có...”

“Sau bữa tối ta không muốn ăn gì nữa.” Sở Mậu ngắt lời A Vụ khi nàng

đang định kể một loạt tên món ăn khiến người nghe chảy nước miếng.

A Vụ không nói không rằng nghiêng người đứng giữa Sở Mậu và cái

giường khiến hắn phải đứng dịch ra phía ngoài. “Vương gia có muốn xem
sách không để thiếp bảo Tử Phiến đi pha một ấm trà?” Ý của nàng là muốn
Sở Mậu ngồi một lát ở sập phía cửa sổ.

“Không cần đâu.” Sở Mậu không hề để ý đến các kiểu ám thị của A

Vụ, cứ thế bước lên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.