TỨ QUÝ CẨM - Trang 872

Sở Mậu tắt đèn lên giường, trong bóng tối vẫn nghe được tiếng thở của

nhau. Lúc A Vụ nghĩ Sở Mậu đã ngủ thì lại nghe thấy tiếng của hắn: “ Nàng
vẽ tranh cũng được.”

A Vụ bỗng mở to mắt, thầm nghĩ: Đâu chỉ là cũng được?

Cho dù là trong bóng tối thì Sở Mậu vẫn cảm nhận được ánh mắt lúc

này của A Vụ đang sáng lấp lánh.

Hiếm khi Kỳ Vương điện hạ rảnh rỗi nói chuyện, mà lại chủ động gợi

chuyện, A Vụ làm sao có thể không cho hắn thể diện chứ! “Từ nhỏ thiếp đã
thích tô vẽ linh tinh.”

“Ồ!”

Ánh mắt A Vụ bực bội sáng quắc lên, cảm giác sau chữ “ồ” đó có

nghĩa là hắn không phản đối mấy từ “tô vẽ linh tinh” của nàng, thật là tội
không thể tha thứ. Mà thôi, nàng không muốn so đo với kẻ ngoại đạo.

“Thiếp muốn đặt một thư phòng ở chái phía đông, Vương gia thấy thế

nào?” A Vụ nằm nghiêng người, hai tay chắp lại đặt lên gối, mặt hướng về
phía Sở Mậu.

“Chuyện của Ngọc Lan Đường nàng tự quyết là được.” Sở Mậu quay

lưng ra ngoài, phảng phất như không có hứng thú nói chuyện tiếp với A Vụ.

A Vụ trợn mắt nhìn vào lưng của Sở Mậu hồi lâu, thấy trái tim của hắn

sâu như kim đáy biển, rõ ràng là hắn gợi chuyện trước, kết quả mới nói được
hai câu đã quay người đi mặc kệ đối phương.

A Vụ đã chìm vào giấc ngủ say từ lâu mà Sở Mậu không tài nào chợp

mắt được, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh trắng như tuyết đó. Thật ra cũng
chẳng có gì to tát, cũng chẳng có gì thu hút, nhưng sự mịn màng trắng nõn
ấy nhờ có ánh đèn dìu dịu hắt lên góc tường mà hắn cảm tưởng như đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.