TỨ QUÝ CẨM - Trang 911

Tương Tư ôm cây đàn, mặc bộ váy có ống tay áo rộng hình hoa hồng,

hai tay khoác khăn lụa màu hồng, thướt tha bước vào như nàng tiên rẽ mây
xuống trần.

A Vụ thầm nghĩ, may mà trong phòng ấm áp, có nến chiếu sáng khắp

nơi, nếu không thời tiết tháng Chạp lạnh lẽo thế này thì Tương Tư cô nương
đàn xong một bản nhạc e rằng mấy ngày sau không dậy nổi.

“Tương Tư xin đàn tặng Vương gia, Vương phi và cô cô nhân dịp Tết

Đông Chí một bản nhạc.”

Người đẹp nói giọng nhỏ nhẹ, A Vụ gần như muốn vỗ tay cổ vũ cho

Tương Tư. Thường ngày cô ta thích ra vẻ, lúc này lại phải nhún nhường lấy
lòng Sở Mậu trước mọi người, thật không dễ chút nào, A Vụ cũng tự nhận
thấy nếu là nàng thì nàng cũng không làm được.

Hằng ngày Tương Tư không có cơ hội gặp Sở Mậu, vì cô không phải là

thê thiếp của hắn nên để tránh hiềm nghi, cô đành phải mượn cớ tiếp cận
hắn. A Vụ nghĩ rằng Tương Tư có thái độ này mới đúng, thiếp thất cần phải
mua vui cho hôn phu, cô ta đã có suy nghĩ này thì nàng cũng không gây khó
dễ làm gì.

Nào ngờ trong phòng có người bật ra tiếng cười giễu cợt, A Vụ quay

đầu lại nhìn thì thấy đó là Hà Bội Chân. “Tương Tư cô nương đàn giỏi, múa
hay, đây là tiết mục biểu diễn hằng năm của phủ chúng ta nhân dịp lễ Tết, cô
không đến chúc mừng thì tỷ muội chúng ta mới lấy làm lạ đấy.”

Sắc mặt Tương Tư trắng bệch, đầu cúi thấp. trong mắt hằn lên tia đỏ, tỏ

ra uất ức, khiến người ta thương xót.

Sắc mặt của Hách ma ma ngồi đó cũng thật khó coi.

Hà Bội Chân thấy mọi người đều nhìn mình thì vênh cằm tỏ vẻ kiêu

ngạo. Thực ra Hà Bội Chân cũng là kẻ bị ruồng bỏ, vì cho dù cô ta có làm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.