TỨ QUÝ CẨM - Trang 916

Cũng không biết từ lúc nào, Sở Mậu không đọc sách nữa mà lặng lẽ

ngồi bên cạnh nhìn A Vụ tập trung vẽ.

“Nàng nhàn rỗi thật đấy, còn vẽ cả hoa văn cho trang phục của mình

nữa.” Sở Mậu nói.

Tay cầm bút của A Vụ đột nhiên dừng lại, nàng không rõ chuyện của

mình Sở Mậu biết được bao nhiêu, nhưng nếu nói rằng chuyện của nàng mà
hắn không biết thì quả là lừa mình lừa người, thiết nghĩ, hắn lấy người như
thế nào có lẽ đã điều tra rõ từ trước đó rồi cũng nên.

“Không phải làm cho trang phục của thiếp, mà là vẽ hoa văn cho tiệm

Thôi Ký, thiếp cũng có vốn ở trong đó.” A Vụ cũng có một phần vốn ở Thôi
Ký, nàng nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này sẽ không giấu Sở Mậu.

“Vẽ được lắm, các bức tranh của nàng rất khá.” Sở Mậu khen

A Vụ nghĩ thầm, thực ra tranh sơn thủy của nàng cũng không kém chút

nào, nhưng nàng chỉ khẽ mỉm cười, nhìn chiếc đồng hồ phương Tây, nói:
“Ôi, đã muộn như vậy rồi ư?”

Hai người họ liền đi rửa mặt, chải đầu và không nói gì thêm nữa.

Hôm sau, A Vụ lại ngủ một giấc đến trời sáng rõ mới dậy. Càng vào

đông nàng càng lười, mấy ngày liền bữa sáng và bữa trưa ăn gộp một thể,
riêng điều này có vẻ còn thoải mái hơn cả ở Vinh phủ. Dù sao ở Vinh phủ
cũng có hai người già, A Vụ ngại dậy muộn, nhưng đến phủ Kỳ Vương, chỉ
có hai ngày đầu không thoải mái, còn sau đó chuyện thức dậy đều thuận lợi.
Sở Mậu từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, tối thì mãi đến khi ngoài sân sắp khóa
cổng mới về. Hách ma ma quản lý rộng thế nào cũng không thể quản được
việc ngủ của nàng.

A Vụ tỉnh dậy, ôm chăn lăn một vòng trên giường, sau đó mới kéo

chuông buộc ở đầu giường, dây thừng nối ra tận bên ngoài phòng và đầu dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.