TỨ QUÝ CẨM - Trang 929

5. Ngọc điệp: Chỉ loại sách quý được lưu giữ trong cung đình thời xưa.

“Đúng vậy, cô ta chỉ là con của Lễ bộ Thị lang mà cũng dám ra vẻ

trước mặt chủ nhân, hừ!” Trúc Vận đứng bên nói xen vào.

Trúc Ý thầm chán nản, nhưng biết tính cô chủ càng khuyên càng làm

ngược lại nên thị không nói gì nữa.

Lúc A Vụ bước vào chính phòng của Dao Bích Viện thì thấy Hà Bội

Chân đang nhàn nhã ngồi trên sập uống trà, thấy nàng bước vào cũng không
đứng dậy. “Mong Vương phi lượng thứ, tôi đang bệnh, không thể đứng dậy
hành lễ với Vương phi được.”

Lời nói dối trắng trợn như vậy mà cô ta cũng nói ra được!

A Vụ không bực chút nào, bước đến ngồi đối diện với Hà Bội Chân,

nói: “Đã bệnh thì không cần nghi lễ rườm rà làm gì. Thật đáng thương, bị
bệnh gì đến nỗi không cả đứng lên được vậy? Mời đại phu nào mà sao lâu
thế vẫn không thấy hiệu quả?”

Hà Bội Chân tức tối lồng lộn khi bị A Vụ nói với giọng cao cao tại

thượng. “Không dám phiền Vương phi, tôi cũng không nhớ là đại phu nào
khám bệnh cho, nếu Vương phi muốn biết thì hỏi Hồng Dược Sơn Phòng,
đại phu là do họ mới đến.”

A Vụ hé miệng cười, nhận thấy cô ta cũng không đến nỗi ngốc lắm,

còn biết đâm bị thóc chọc bị gạo nữa. Có điều, A Vụ cũng không muốn phí
lời với Hà Bội Chân nên đưa tay phải lên tỉ mỉ vuốt ve bàn tay trái, tựa như
trên đời này không có gì đáng để nàng chú ý hơn những ngón tay ngọc ngà,
quý giá của mình. Động tác này nàng học được ở Trưởng Công chúa Phúc
Huệ, người khác nhìn vào sẽ thấy đây chính là hành động coi thường người
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.