TỨ QUÝ CẨM - Trang 997

Quả nhiên, ánh mắt của Sở Mậu đang chăm chú nhìn vào cánh tay

không che đậy gì của A Vụ.

A Vụ cũng là người rất kỳ quái, mặc dù mắc bệnh sạch sẽ không thích

ai động vào mình, nhưng chuyện đại phu bắt mạch cho nàng thì lại ngoại lệ,
từ trước đến giờ nàng không dùng bất cứ chiếc khăn nào che cánh tay hoặc
ngồi sau rèm vì nàng cho rằng chẩn bệnh theo phương pháp “vọng, văn, vấn,
thiết” rất quan trọng, không nên vì những nghi lễ rườm rà mà dẫn đến chẩn
đoán sai.

Trâu Minh Thiện bắt mạch xong lại xem tưa lưỡi của A Vụ, sau đó nói:

“Cũng không có gì đáng ngại, Vương phi bị phong hàn nhẹ thôi, nghỉ ngơi
hai ngày, uống nhiều nước là được. Thần kê cho thang thuốc tân ôn giải
biểu, cứ sắc uống trước đã.”

Tiễn Trâu đại phu đi khỏi, A Vụ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng bảo Tử

Phiến chuẩn bị đầy bồn nước nóng, rồi ngâm mình trong đó dưỡng sinh, sau
đó mới mặc xiêm y, đi dép lụa mềm bước ra.

Trong phòng rất ấm, A Vụ chỉ mặc bộ quần áo nội y mỏng màu trắng

được cắt may từ tấm vải Tam Thoa ở Tống Giang có giá hai trăm lạng bạc.
Phụ nữ đều thích làm đẹp, thế nên nội y cũng phải may thật đẹp và vừa vặn.
Vì vải lụa rất mỏng nên càng lộ vòng eo thon nhỏ và đôi chân thon dài, nàng
lại vừa tắm xong nên gương mặt đỏ hồng mịn màng chẳng khác nào trứng
gà bóc, cộng với làn da trong suốt tựa như nước.

Sở Mậu không thể diễn tả được mùi hương trên cơ thể của A Vụ lúc

này, có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải là mùi hương mai man mác
mà hắn từng thích, tuy nhiên mùi hương này rất lôi cuốn, khiến người ta khó
có thể tĩnh tâm được.

A Vụ lúc cởi dép mới phát hiện hôm nay vừa mệt lại đau đầu nên đã

quên không đi tất. Lúc này, Sở Mậu đã nằm bên ngoài giường giở sách đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.