TỨ QUÝ CẨM - Trang 998

A Vụ liếc nhìn hắn một cái, thấy không có gì bất thường, biết là ngày trước
mình đã nghĩ quá nhiều, ai lại để ý đến chân của người khác làm gì chứ!

A Vụ cũng không muốn làm phiền Sở Mậu, định bò vào phía trong từ

phía dưới chân giường. Mông nàng cong lên cao, eo và cánh tay lại nhỏ thon
như cành liễu trông vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, hoàn toàn không nghĩ mình
chính là một báu vật trời ban.

Sở Mậu ngẩn ngơ nhìn nàng, ngực đã hít căng đến mức không thể chịu

nổi được nữa, lại nhìn thấy bàn chân như cánh hoa lan trắng, Sở Mậu không
dám nhìn nữa.

“Ối!” A Vụ đột nhiên bị chân Sở Mậu trượt xuống đạp trúng ngực, mặc

dù không đau lắm, nhưng có vài phần kinh hãi và không thoải mái.

“Đạp vào đâu vậy?” Sở Mậu nhanh chóng nhổm người dậy.

A Vụ xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt, bặm môi nói: “Không, không đạp

vào đâu cả!” Sau đó vội vàng bổ sung một câu chẳng liên quan: “Điện hạ
đạp vào chăn đấy!”

Sở Mậu không nói gì, A Vụ coi như hắn đã tin, sau đó vội vàng bò vào

chỗ chăn của mình cuộn tròn lại, mặt quay vào bên trong giả vờ như chưa có
chuyện gì xảy ra. Có điều phía sau lưng nàng lại nghe thấy tiếng động Sở
Mậu lật chăn ra bước xuống giường.

A Vụ quay người lại, thấy Sở Mậu đang bước đến bàn, rót một chén trà

lạnh từ trong ấm trà uống một hơi cạn sạch.

“Điện hạ, đừng uống trà lạnh, trong thùng trà có nước trà ấm đấy. Ngày

hãy bảo Vĩnh Mai, Ức Mai trực đêm bên ngoài hầu hạ.” A Vụ quan tâm nói.

Lưng của Sở Mậu có chút cứng đờ, hắn ngoảnh lại nhìn nàng, giọng

nói có chút gượng gạo: “Nàng ngủ trước đi, cứ mặc kệ ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.