TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 86

xộc vào cổ họng tôi, nhưng còn mạnh hơn ở đó nữa. Tôi cảm thấy buồn nôn.
Rachman lại lục tìm trong cặp và lôi ra một cái đèn pin. Ông chĩa đèn ra
xung quanh, nhờ thế mà có thể nhìn thẩy ở cuối phòng một cái bếp cũ kỹ
han gỉ. Một cầu thang dốc dẫn lên tầng trên, tay vịn bằng gỗ đã long.

‒ Tiện đang có giấy bút, ông nói với tôi, cậu ghi chép hộ luôn nhé.
Ông xem xét những ngôi nhà cạnh đó, cũng ở trong tình trạng bỏ hoang

như vậy và đọc cho tôi chéplại vài thông tin sau khi đã tham khảo một
quyển sổ rút ra từ cái cặp đen.

Hôm sau, tôi tiếp tục viết cuốn tiểu thuyết lên mặt sau cái trang có những

ghi chú kia và vẫn còn giữ nó lại cho đến ngày hôm nay. Tại sao ông lại đọc
cho tôi chép như thế? Có lẽ ông muốn còn lại một bản sao, ở đâu đó.Nơi đầu
tiên chúng tôi dừng lại, trong khu Notting Hill, tên là Powis Square, rồi sau
đó là Powis Terrace và Powis Gardens. Tôi đã kiểm kê, theo lời đọc của
Rachman, số nhà 5, 9, 10, 11, 12 ở Powis Terrace, số nhà 3, 4, 6 và 7 ở
Powis Gardens và số nhà 13, 45, 46 và 47 ở Powis Square. Những dãy nhà
có vòm cổng kiểu “thời Edward”‒ Rachman nói cho tôi biết. Từ sau chiến
tranh, chúng là nơi cư ngụ của dân Jamaica, nhưng ông, Rachman, đã mua
lại toàn bộ vào đúng thời điểm chúng sắp bị phá đi. Và giờ đây chẳng ai còn
sống ở đó nữa, ông nảy ra ý định cải tạo chúng.

Ông đã tìm lại được tên những người chủ nhà cũ từ trước thời dân

Jamaica đến. Thế nên, ở số 3 Powis Gardens, tôi ghi tên Lewis Jones, và ở
số 6, MissDudgeon; ở số 13 Powis Square, Charles Edward Boden, ở số 46,
Arthur Philip Cohen, ở số 47, Miss Marie Motto... Có lẽ Rachman cần đến
họ vào hai mươi năm sau, để đưa họ ký giấy tờ gì đó, nhưng ông cũng chẳng
thực sự tin điều này. Khi tôi hỏi về những người ấy, ông đáp rằng phần lớn
trong số họ hẳn đã biến mất trong những đợt quân Đức oanh tạc.

Chúng tôi đi ngang qua khu Bayswater, tiến về phía ga Paddington. Lần

này, chúng tôi đến OrsettTerrace, ở đó những ngôi nhà có vòm cổng, cao
hơn những ngôi nhà lúc trước, nằm kề một đường tàu. Các ổ khóa vẫn còn
nằm nguyên trên cửa ra vào và Rachman phải dùng đến chùm chìa khóa của
mình. Không có vôi vữa, giấy dán tường ẩm mốc, cũng không có những cẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.