TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 87

thang sụt hỏng bên trong, nhưng các phòng không lưu giữ chút dấu vết nào
của sự hiện diện con người, cứ như thể những ngôi nhà này là một cảnh bài
trí được dựng lên để quay một bộ phim và rồi sau đó người ta quên mất
không dỡ chúng đi.

‒ Đây là các khách sạn lữ hành cũ, Rachman nói với tôi.
Lữ hành nào? Tôi hình dung ra những bóng người vào ban đêm, ra khỏi

ga Paddington đúng vào lúc những tràng còi hụ vang lên.

Đến cuối Orsett Terrace, tôi ngạc nhiên nhìn thấy một nhà thờ đổ nát đang

bị phá đi. Gian chính của nó lộ hẳn ra ngoài trời.

‒ Cả cái này nữa, lẽ ra tôi phải mua nó, Rachman nói.

Chúng tôi đi qua Holland Park, tới Hammersmith.Tôi chưa bao giờ đi xa

đến thế. Rachman dừng lại ở Talgarth Road trước một dãy nhà bỏ không
mang dáng vẻ các nhà nghỉ trên núi hay dinh thự nhỏ bên bờ biển. Chúng tôi
lên tầng hai một trong số đó. Các ô kính trên cửa sổ vòng cung đã vỡ. Có thể
nghe tiếng ồn ã của giao thông qua lại. Trong một góc phòng, tôi nhìn thấy
một cái giường gấp và trên dó là một bộ com lê bọc giấy kính trong suốt như
thể vừa từ chỗ thợ giặt là ra, và một chiếc áo pyjama. Rachman bắt gặp ánh
mắt tôi:

‒ Thỉnh thoảng tôi dến đây để ngủ trưa, ông nói.
‒ Ông không thấy khó chịu với tiếng xe cộ à ?
Ông nhún vai. Rồi ông cầm bộ com lê bọc lớp giấy kính lên và chúng tôi

đi xuống cẩu thang. Ông đi trước tôi, bộ com lê để gập vắt trên cánh tay
phải, tay trái cầm cái cặp đen, dáng vẻ của một đại diện thương mại từ nhà
đi ra chuẩn bị một chuyến công tác dướ itỉnh.

Ông nhẹ nhàng đặt bộ com lê lên băng ghế sau xe ô tô và ngồi lại vào chỗ

tài xế. Chúng tôi quay lại, đi về hướng Kensington Gardens.

‒ Tôi từng ngủ ở những nơi còn kém tiện nghi hơn nhiều...
Ông chĩa ánh mắt lạnh lẽo sang tôi.
‒ Hồi ấy tôi cũng cỡ tuổi cậu bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.