Victorinus cười. "Vậy những bức tường nhà thờ làm cho con
người thành Kitô hữu sao?"
Nhưng Simplicianus giữ vững lập trường trong nhiều tuần lễ,
người trí thức già nói lên là mình là Kitô hữu nhưng thừa tác viên
thì nói là ông không là Kitô hữu bao lâu ông chưa sửa soạn gia
nhập thân thể hữu hình của Chúa Kitô. Victorinus thường kết
thúc tranh luận của mình với những lưu ý về tường nhà thờ. Sự
thật là như ông biết, ông sợ xúc phạm bạn bè ông quen biết,
những người theo thần dân ngoại, có thể phản lại ông nếu ông bỏ
đạo và tin nhận Chúa Giêsu cách công khai.
Lâu lâu Victorinus có đọc lời cảnh cáo của Chúa Kitô trong phúc
âm là ngài sẽ không tuyên xưng trước mặt thiên thần những
người không dám tuyên xưng ngài trước mặt người đời. Ông già
bắt đầu sợ là cuối cùng ông sẽ bị từ chối vì không muốn tuyên
xưng Chúa cách công khai. Ông cũng thấy rất nặng nề khi trước
đây ông tham gia những nghi thức ngoại đạo trong đền thờ cách
tự do và hãnh diện nhưng bây giờ lại từ chối nhận lãnh bí tích
Kitô giáo cách khiêm nhường, như người mang Lời Chúa.
Một hôm ông làm cho Simplicianus ngạc nhiên khi ông nói
"Thôi, mình đi nhà thờ. Tôi quyết định làm Kitô hữu." Ông
Simplicianus sung sướng đến nhà thờ với ông, ghi tên cho ông
học đạo. Ông ghi tên ông làm tân tòng muốn tỏ ra mình đã sống
lại đời sống mới làm cho những người ở Roma ngạc nhiên và
Kitô hữu vui mừng.
Ðến ngày tuyên xưng đức tin vị linh mục dành cho Victorinus
một lễ nghi riêng tư để công luận khỏi chú ý (một đặc ân thường
ban cho những trường hợp đặc biệt). Ông từ chối và nói rằng ông
muốn tuyên xưng đức tin trước mặt cả cộng đồng. Dù sao ông