TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 263

là người tính không bằng trời tính, bản thân tôi cũng không thể ngờ rằng sức
khoẻ của mình lại chuyển biến xấu nhanh đến mức không kiểm soát được.
Trước ngày đi chơi, đột nhiên tôi cảm thấy mình không thể gắng gượng giữ
thăng bằng được nữa. Cả nhà đành hoãn lại chuyến đi, nhưng vẫn hi vọng
rồi tôi sẽ lại hồi phục. Tôi càng mong điều diệu kỳ ấy sẽ xảy ra…

***

CẬU BÉ KIÊN CƯỜNG ĐÃ KHÓC

(Viết theo lời kể của Mèo)

Cả gia đình đều không ngờ rằng sau khi hoãn lại kế hoạch đi du lịch, Bi

không còn cơ hội bước chân ra khỏi nhà được nữa, vì khả năng đi lại của em
giờ đây vô cùng khó khăn.

So với thời gian ở Hà Nội, bây giờ tuy cũng chỉ ở nhà nhưng xung quanh

còn có gia đình, bạn bè, nên dù rất buồn Bi cũng thấy được an ủi và học cách
chấp nhận. Mọi người xung quanh cũng từ bỏ tất cả các thói quen vui chơi
bên ngoài, chỉ ra khỏi nhà khi đi làm và vội quay trở về quây quần với em
khi đã xong việc.

Cho đến một buổi chiều đầu tháng 6, khi đang được tôi dìu xuống nhà, Bi

đột ngột buông lỏng cả người tựa vào tôi. Bị bất ngờ nên tôi cũng mất thăng
bằng và hai đứa ngã dúi vào góc cầu thang. Tôi đỡ Bi dậy và buột miệng la:

- Sao tự nhiên em lại buông tay không vịn vào cầu thang nữa vậy Bi?

May là ở góc tường chứ không là hai đứa lăn xuống đất luôn rồi!

Đáp lại chỉ là một sự im lặng. Tôi áy náy vì đã lỡ lời, nhưng không biết

mở lời xin lỗi thế nào. Buổi tối, khi dìu em đi lên phòng lại, tôi cẩn thận dặn:

- Em nhớ vịn cầu thang cho chắc nha, đi lên mà té là lăn xuống luôn đó!

Bi vẫn im lặng, và cũng không vịn tay mà cứ lầm lì bước lên.

- Vịn vào đi Bi, một mình anh dìu em không nổi!

- …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.