TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 40

Suốt ba năm sau khi nghỉ ở đội kịch Tuổi Ngọc, tôi hoàn toàn “bị cách

li” khỏi mọi hoạt động nghệ thuật, một phần vì để tập trung học hành, một
phần vì tôi cũng... tự ti với ngoại hình vừa mập vừa đen của mình khi bắt
đầu bước vào giai đoạn dậy thì. Ngày nào đi học cũng bị bạn bè chọc ghẹo,
tôi bực mình lắm, nhưng cứ giả bộ như không quan tâm. Trên sân thượng
có một chiếc xà đơn chú tôi hay tập thể dục, mỗi buổi chiều tôi lại lén lên
sân thượng hít xà để… ốm bớt và cao thêm. Có một bữa, vừa đi học về, tôi
đã chạy lên tập luyện. Nhưng thay vì tập đàng hoàng như người ta, tôi lại tự
chế ra cách tập “sinh động” hơn (tính tôi nghịch ngợm mà) là chạy lấy đà từ
xa rồi… bay lên chụp thanh xà. Trời vừa mưa xong, thanh xà đơn trơn như
bôi mỡ. Vậy là tôi bị trượt tay, bay tự do rồi… cắm thẳng tay xuống đất. Tôi
đau điếng, không còn cảm giác gì ở tay nữa, chỉ la khóc thật to. Cả nhà
hoảng hốt đưa tôi đi cấp cứu. Nhìn lại cánh tay trái đang mất hết cảm giác
của mình, tôi gần muốn xỉu khi thấy xương lòi cả ra (từ đó các món ăn cấm
kỵ của tôi có thêm tất cả những món liên quan đến xương). Vì tai nạn vô
duyên này mà tôi phải bó bột, nghỉ học ở nhà gần cả tháng. Có lẽ từ nhỏ tôi
đã “có duyên” với bệnh viện. Sau khi tháo bột, bác sĩ phát hiện xương vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.