TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 88

sâu khấu, thậm chí cả ngày mình chết. Mỗi suy nghĩ dù hiện hữu rõ ràng
hay mờ ảo đều như có ai đó đang bóp chặt tim tôi. Tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Tuyệt vọng. Tôi không hiểu sao ông Trời cứ liên tục quăng vào cuộc đời tôi
những “chướng ngại vật”, mà mỗi lần độ thử thách lại cao hơn lần trước.
Cảm giác của tôi từ sợ hãi chuyển sang chán chường, khi mình vừa chấp
nhận rủi ro trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm, để rồi nhận ra căn bệnh
của mình chẳng những không hết mà còn nghiêm trọng hơn chẩn đoán ban
đầu. Tôi chỉ cầu mong bác sĩ lại có gì đó sai sót trong kết quả xét nghiệm,
như họ đã từng chẩn đoán lầm khối u của tôi là u tuyến yên. Đêm đó, tôi
nằm mơ thấy bác sĩ Nho gặp tôi và nở nụ cười hiền hậu: “Chúc mừng con,
bác đã giúp con cắt bỏ hoàn toàn khối u đó rồi!
”. Giật mình tỉnh lại, tôi
cảm thấy đầu mình nhức bưng bưng. Tôi nhắm mắt lại, cố dỗ mình vào giấc
ngủ để được tiếp tục giấc mơ tuyệt đẹp ấy…

Tôi biết anh Chuột nhận ra được nỗi sợ hãi ẩn giấu sau vẻ bình thản của

tôi nên siết chặt tay tôi như một lời hứa sẽ cùng tôi chiến đấu đến cùng. Tôi
không muốn làm anh thêm nặng lòng vì những lời than trách số phận hay
những giọt nước mắt yếu đuối. Nhưng khi còn một mình, nỗi sợ hãi mới bắt
đầu bao trùm lấy tôi. Tôi sợ chết lắm, thật sự rất sợ. Ai mà chẳng sợ ngày
mình đột ngột ra đi khi còn bao điều dang dở? Nhưng hình dung đến cảnh
mẹ Tâm, người thân, bạn bè sẽ đau đớn thế nào khi tôi không còn nữa, tôi
lại thấy tim mình đau nhói hơn cả khi tôi biết mình không còn nhiều thời
gian để sống. Tôi đã từng trải qua cảm giác đó khi ba Quỳnh mất, nên tôi
hiểu nếu mình có chuyện gì sẽ để lại một sự trống trải đau đớn trong lòng
người thân như thế nào. Tôi tự nhủ mình phải kiên cường và chiến đấu tới
cùng, để người thân của mình vẫn có thêm được những ngày vui vẻ dài hơn.
Nhưng tôi thật sự không biết mình phải làm thế nào bây giờ. Mọi thứ đã
vượt quá xa sự hiểu biết và sức chịu đựng của tôi. Mẹ Tâm thì chỉ là một bà
nội trợ bình thường. Việc phải thay ba gánh vác gia đình, tiếp tục chăm sóc
cho anh em tôi đã là một gánh nặng quá lớn với mẹ. Tôi cũng hiểu mẹ Tâm
không thể là người đưa ra bất kỳ quyết dịnh trọng đại gì. Một ngày của mẹ
chỉ luẩn quẩn với bếp núc để anh em tôi có được những bữa ăn ngon nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.