TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 111

quá nặng đối với sức vóc anh, anh có vẻ mặt lạ lùng thế nào ấy, khiến bọn
lính kỵ biết ngay đối thủ của mình. Bây giờ họ tìm cách không phải để đánh
cho anh bị thương, mà để băm nát quần áo trên người anh. Vì vậy Fabrice
nhận mấy nhát kiếm nhẹ trên hai cánh tay, về phía anh, luôn vung gươm ráo
riết đâm nhiều nhát tới trước. Rủi làm sao, một nhát đâm phải tay một tên,
làm hắn bị thương. Tức giận vì bị một tên lính non choẹt đánh trúng, hắn ta
trả lời bằng một nhát kiếm đâm thẳng cánh, tin vào phần trên đùi Fabrice.
Sở dĩ miếng kiếm đó trúng đích là vì con ngựa của Fabrice không những
chạy tránh cuộc xung đột, lại có vẻ thích thú và cứ muốn xông vào bọn tấn
công. Bọn này thấy máu chảy dọc theo cánh tay phải Fabrice, đâm ngại là
trò đùa nghịch của họ đã vượt giới hạn quá xa, bèn tấn chàng thanh niên
vào thành cầu bên trái, rồi phóng ngựa chạy đi. Vừa rảnh tay Fabrice bắn
phát súng chỉ thiên để báo với đại tá.

Khi súng nổ thì có bốn kỵ binh cưỡi ngựa, hai đi bộ, cùng một trung

đoàn với mấy tên kia, đang tiến về phía cầu và còn cách vài trăm bước.
Chúng chăm chú nhìn sự việc xảy ra trên cầu và tưởng Fabrice bắn vào bọn
đồng ngũ của họ, bốn tên đi ngựa lao tới Fabrice, gươm trần vung cao, một
cuộc xung phong thực sự! Đại tá La Baron nghe súng, mở cửa ra và chạy
lên cầu, vừa đúng lúc bọn kia phi ngựa tới. Tự ông ra lệnh bảo chúng dừng
lại.

— Ở đây làm gì có đại tá! Một tên trong bọn thét và thúc ngựa tiến lên.

Đại tá phẫn nộ bỏ dở những lời khiển trách và dùng bàn tay phải bị thương
nắm cương ngựa của tên đó. Ông thét:

— Đứng lại! Đồ lính tồi. Tao biết mày, mày ở đại đội của đại úy

Henriet.

— Ừ! Đã vậy thì để chính đại úy ra lệnh cho ta.

Nó lại cười khanh khách, nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.