TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 110

— Ta đem đến cho các bạn ta, thế nào họ cũng quay trở lại. Cứ ở đó

mà đợi họ. Rồi hắn phóng ngựa chạy bay, bạn nó cũng theo nó. Tất cả
những sự việc trên diễn ra trong chớp mất.

Fabrice điên tiết gọi người lính bị thương đang thò đầu ra cửa sổ quán

Bạch mã. Người đó đeo lon trung sĩ kỵ binh. Anh ta xuống và vừa đi đến
gần vừa hét:

— Rút gươm ra chứ! Anh gác kia mà.

Fabrice làm theo lệnh, rồi nói:

— Chúng nó mang tờ quân lệnh đi rồi.

— Chúng đang tức tối vì trận đánh hôm qua, viên trung sĩ đáp, vẻ chán

chường - Tôi sẽ cho anh một khẩu súng ngắn. Nếu người ta vi phạm lệnh
nữa thì anh bắn chỉ thiên, tôi sẽ đến, không chừng chính đại tá cũng sẽ ra.
Khi báo cáo quân lệnh bị lấy đi, Fabrice nhận thấy viên trung sĩ đã có một
cử chỉ ngạc nhiên. Anh hiểu rằng danh dự bản thân đã bị xúc phạm, và tự
hứa sẽ không để cho bị lừa như thế nữa.

Được vũ trang bằng khẩu súng ngắn kỵ binh của viên trung sĩ, Fabrice

hiên ngang đứng gác lại ở đầu cầu. Anh thấy bảy kỵ binh cưỡi ngựa đi tới.
Anh ta đứng chặn đầu cầu từ trước. Anh truyền đạt mệnh lệnh của đại tá.
Chúng có vẻ không bằng lòng. Tên táo bạo nhất tìm cách vượt qua cầu. Vừa
sáng hôm qua, chị hàng quà bảo nên đâm chứ không nên chém. Fabrice
nghe theo lời dạy khôn ngoan của người bạn gái đó, anh hạ mũi mã tấu và
vờ như muốn đâm người vi phạm lệnh một nhát.

— Ái chà! Bọn lính kỵ la lớn - Cái thằng oắt con này muốn giết chúng

ta. Làm như hôm qua chúng ta bị giết chưa đủ số! Cả bọn rút mã tấu xông
vào Fabrice. Anh chắc chết. Nhưng anh nghĩ đến vẻ ngạc nhiên của viên
trung sĩ và không muốn để bị khinh bỉ lần nữa. Vừa lùi trên cầu, anh vừa cố
chĩa gươm đâm lại bọn kỵ mã. Sử dụng cây mã tấu đại kị quất thẳng, to,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.