TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 109

— Thưa ông tôi còn non trẻ quá, e họ không nghe tôi. Cần có một tờ

quân lệnh do ông viết.

Ông đại tá nhìn anh rất kỹ rồi nói:

— Chú bé nói có lý! Anh hãy viết lệnh đi. La Rose, anh còn bàn tay

phải. Không nói gì, La Rose rút túi lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, viết mấy
dòng rồi xé tờ giấy đưa cho Fabrice. Đại tá lặp lại cái lệnh với Fabrice và
nói thêm là hai giờ sau, anh sẽ được một trong ba kỵ sĩ bị thương thay phiên
gác cho đúng lệ. Xong, ông đi vào quán với những người tùy tùng. Fabrice
nhìn họ bước đi, còn anh đứng im lìm ở đầu cầu vì xúc động bởi dáng đau
buồn, lặng lẽ của họ. “Trông như những thần linh bị phù phép”, anh tự nhủ.
Rồi anh mở quân lệnh ra đọc, thấy viết:

“Đại tá Le Baron , đạo 6 long kỵ binh, tư lệnh lữ đoàn 2 sư đoàn 1 kỵ

binh trong quân đoàn 14, ra lệnh cho tất cả lính kỵ binh bất cứ là long kỵ
binh, truy kỵ binh hay khinh kỵ binh phải tập hợp dưới quyền đại tá ở quán
Bạch mã gần cầu, là nơi hành dinh của đại tá. Làm tại hành dinh, gần cầu
Nữ Thánh, ngày mười chín tháng sáu năm 1815.

Viết thay đại tá La Baron bị thương ở cánh tay phải, và thừa lệnh đại

tá.

Trung sĩ La Rose”.

Đứng gác ở đầu cầu vừa được nửa giờ, Fabrice trông thấy chín lính

truy kỵ đi tới, trong đó sáu cưỡi ngựa, ba đi bộ. Anh đưa cho họ xem lệnh
của đại tá.

Bốn tên cưỡi ngựa nói: “Chúng tôi sẽ trở lại” rồi cho ngựa đi nước

kiệu lớn qua cầu. Fabrice bèn nói chuyện vớì hai tên kia. Trong khi họ tranh
cãi hăng với nhau, ba tên đi bộ cũng vượt qua cầu. Cuối cùng một trong hai
lính kỵ còn lại bảo cho xem lại tờ quân lệnh, rồi mang luôn nó đi và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.