TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 108

Fabrice thầm nghĩ: Những người này có vẻ muốn mua lại con ngựa

của ta rẻ hơn giá ta mua đây. Viên sĩ quan bị thương và ba người đi đất nhìn
anh đi tới với dáng như chờ đợi. “Tốt hơn hết là ta không đi qua cái cầu mà
đi dọc bờ của con sông, đó hẳn là con đường mà chị bán hàng căng tin
khuyên ta đi để tránh rắc rối… Đúng như thế. Nhưng ta bỏ chạy thì ngày
mai ta xấu hổ chịu sao nổi. Vả lại con ngựa ta chân khỏe lắm còn ngựa viên
sĩ quan chừng như mệt mỏi. Nếu ý muốn bốc ta xuống thì ta phóng ngựa
chạy bay đi chứ”. Fabrice nghĩ thế rồi soạn sửa thế ngựa và cho đi từng
bước hết sức ngắn.

Viên sĩ quan gọi, giọng bề trên: “Đi lên đi, anh kỵ binh kia”.

Fabrice tiến lên mấy bước rồi dừng lại, nói to:

— Ông muốn bắt ngựa tôi sao?

— Không đời nào. Cứ đi lên đi.

Fabrice nhìn lại viên sĩ quan, râu mép ông đã bạc và nét mặt trông vô

cùng trung thực. Chiếc khăn treo cánh tay trái đầy máu me và bàn tay phải
cũng buộc một mảnh vải dính máu. “Chắc là bọn đi đất sẽ chồm lên nắm
cương ngựa của ta”.

Anh nghĩ thế nhưng đến khi nhìn gần thì thấy nhữngngười này cũng bị

thương.

Viên sĩ quan mang cầu vai đại tá. Ông bảo:

— Vì danh dự, anh hãy đứng gác ở đây. Thấy có long kỵ, truy kỵ, hoặc

khinh kỵ binh đi qua thì anh hãy nói với họ là đại tá Le Baron đang ở trong
quán và ra lệnh cho họ đến gặp ông.

Viên đại tá già có vẻ đau buồn lắm, mới mở miệng ông ta đã chinh

phục Fabrice. Anh đáp rất hợp lý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.