TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 114

CHƯƠNG V

Tất cả sự biến đó xảy ra trong không đầy một phút. Những thương tích

của Fabrice không có gì nghiêm trọng, người ta buộc cánh tay anh với
những băng xé từ áo sơ mi của đại tá ra. Người ta muốn dọn cho anh một
cái giường ở tầng gác một tại quán. Nhưng Fabrice nói với viên trung sĩ:

— Thế thì trong khi tôi ở đây, được nâng niu trên tầng một, con ngựa

tôi ở trong tàu sẽ buồn chán vì lẻ loi và đi theo một ông chủ khác mất.

— Tân binh mà thế thì khá thật! Viên trung sĩ nói. Thế là các người tùy

tùng của đại tá soạn một ổ rơm mới cho Fabrice nằm ở ngay cái máng buộc
ngựa của anh.

Xong, vì Fabrice tỏ ra yếu sức quá viên trung sĩ mang cho anh một cốc

rượu vang nóng và trao đổi đôi lời với anh. Mấy lời khen tặng chen lẫn
trong cuộc chuyện trò đó đã khiến chàng thanh niên sung sướng như lên
chín tầng mây.

Đến tờ mờ sáng hôm sau, Fabrice mới thức giấc dậy. Ngựa hí dài và

làm huyên náo kinh khủng, chuồng ngựa đầy những khói. Lúc đầu Fabrice
không hiểu vì sao mà ồn ào như thế và cũng không nhớ mình đang ở đâu.
Về sau, suýt ngạt thở vì khói, anh đoán là cái nhà quán cháy. Trong chớp
mắt, anh đã ra khỏi chuồng và lên lưng ngựa. Anh ngẩng đầu, khói tuôn ùn
ùn qua hai cửa sổ bên trên tàu ngựa, còn mái nhà thì bao phủ một lớp khói
đen cuồn cuộn. Khoảng một trăm lính bại tẩu đã đến quán Bạch mã trong
đêm. Tất cả đều la lối và nguyền rủa. Năm sáu đứa Fabrice được trông thấy
gần như say mềm. Một tên định tóm anh, hét: Mày mang ngựa tao đi đâu
đấy?

Fabrice cho ngựa chạy đi được một phần tư dặm thì ngoái cổ trông lại.

Không ai đi theo anh cả, nhà quán đang bốc lửa. Anh nhận ra cái cầu, nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.