TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 184

bạo, họ chỉ muốn nhìn thấy những mặt nạ nhưng lại sính nhận xét về vẻ đẹp
của nước da, điều hài hước là họ tưởng họ tế nhị lắm. Trong trường hợp này
chẳng hạn thì Fabrice hầu như tin làm lòng tất cả những gì anh nói, cũng
đúng là anh không nghĩ đến những nguyên lý lớn lao ấy mỗi tháng quá vài
lần. Anh có những ham thích sôi nổi, anh thông minh, nhưng anh có đức
tin.

Lòng ham thích tự do, cái mốt ca ngợi và tôn thờ hạnh phúc của số

đông nhất, mà thế kỷ XIX say mê, đối với anh chỉ là một thứ tà đạo, nó
cũng sẽ mai một như mọi tà đạo, nhưng sau khi đã làm mất nhiều linh hồn,
cũng như ôn dịch khi ngự trị ở một vùng thì làm mất nhiều thể xác. Mặc dù
vậy, Fabrice say sưa đọc báo Pháp, và làm liều nhiều việc để có báo Pháp
mà đọc.

Fabrice từ cuộc bệ kiến trở về bơ phờ, sau khi anh thuật hết cho bà cô

nghe, bà bảo:

— Anh phải đi ngay đến dinh đức cha Landriani, vị tổng giám mục

tuyệt vời của chúng ta. Đi bộ thôi, rồi nhẹ nhàng leo lên các bậc thang,
đừng gây tiếng động nhiều ở các hành lang, nếu người ta bắt anh chờ thì
càng hay, nghìn lần hay! Tóm lại, anh phải tỏ ra là một thánh đồ.

— Cháu hiểu! Fabrice nói, nhân vật của chúng ta là một Tartufe

[56]

— Chẳng chút nào như thế, đức cha là đạo đức hiện thân.

— Bất chấp điều cha đã làm vào dịp hành hình bá tước Palanza hay

sao? Fabrice ngạc nhiên hỏi lại.

— Phải anh bạn ạ, bất chấp việc đó. Thân sinh ông tổng giám mục là

một viên chức ở bộ tài chính, một tiểu tư sản, chi tiết này giải thích tất. Đức
cha Landriani là một người có trí tuệ nhạy, sắc, sâu, rộng. Cha thành thục,
cha chuộng đạo đức, cố tin rằng nếu hoàng đế Décius

[57]

tái sinh thì đức

cha sẵn sàng chết vì đạo như Polyeucte

[58]

trong nhạc kịch diễn tuần trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.