TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 183

linh hồn. Cho dù là (nói điều này là sai lạc và tội lỗi ghê gớm!) cho dù là vì
nghi kị uy quyền của các bậc vương thượng, do Chúa dựng nên, mà có
được hai mươi hay ba mươi năm hạnh phúc như mỗi chúng ta có thể mong
hưởng, nhưng mà năm mươi năm hay cả một thế kỷ chăng nữa thì cũng có
nghĩa lý gì đối với cực hình vĩnh cửu? v.v…

Nhìn cách Fabrice nói năng, người ta biết rằng anh cố chọn lựa, sắp

xếp ý kiến của mình thế nào cho người nghe nắm được rõ ràng nhất, đúng
là anh ta không được thuộc lòng bài bản. Được một lát, hoàng thân thấy
không buồn đấu lý với chàng trai mà cử chỉ giản dị và nghiêm trang khiến
cho ngài không thoải mái, ngài nói đột ngột:

— Xin chào đức ông, tôi thấy học viện tôn giáo ở Naples đào tạo đức

ông rất tốt và dĩ nhiên khi những điều giáo huấn tốt đẹp đó được gieo vào
một đầu óc lỗi lạc đến như vậy thì người ta phải thu được kết quả rực rỡ.
Xin chào.

Hoàng thân quay lưng, còn Fabrice tự bảo: “Ta không làm cho con thú

này ưa rồi!”.

Khi còn một mình hoàng thân nói:

“Bây giờ chỉ còn xem cái anh chàng đẹp trai này có khả năng say mê

một cái gì không, nếu có thì hắn là một người hoàn toàn… Có thể nào đọc
lại những bài học của bà cô một cách thông minh hơn thế không chứ? Ta
tưởng nghe chính nàng nói, giả dụ ở nước ta có cách mạng thì chính nàng sẽ
là chủ bút tờ Người huấn luyện như ả San Felice ở Naples. Tuy nhiên San
Felice mặc dù mới hăm lăm tuổi và rất đẹp, cũng đã bị treo cổ như thường!
Báo cáo cho những bà quá thông minh biết vậy!”.

Hoàng thân nhầm khi cho Fabrice là đồ đệ của bà cô anh. Những

người thông minh ra đời trên ngai vàng hay bên cạnh mất rất nhanh khiếu
tinh vi trong nhận xét, họ cấm đoán quanh họ tự do ăn nói mà họ cho là thô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.