TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 181

giám mục. Hoàng thân thấy một thanh niên cao lớn bước vào điện, giá anh
không mang bít tất tím, hẳn ngài đã cho là một sĩ quan trẻ tuổi.

Sự bất ngờ nhỏ này đã xua đuổi buồn chán đi. Hoàng thân tự nhủ: “Cái

thằng nhãi này, không biết người ta sẽ thỉnh cầu cho nó những ân huệ gì,
hẳn là tất cả những gì ta có thể ban đây. Nó vừa về tới, nó đang xúc động, ta
sẽ chơi thứ chính trị dân chủ với nó, xem thử nó trả lời làm sao”.

Sau đôi lời thăm hỏi nhã nhặn, hoàng thân nói:

— Này, nhân dân Naples, có được sung sướng không vậy, thưa đức

ông? Nhà vua có được yêu mến chăng?

— Thưa Điện hạ tôn quý! Fabrice đáp không một giây do dự - Đi ra

đường, thần thầm phục nề nếp tuyệt vời của binh lính các trung đoàn hoàng
gia, giới thượng lưu tôn kính các lãnh chúa của họ đúng với bổn phận họ,
còn thần xin thú nhận rằng suốt đời thần không khi nào chịu để cho những
kẻ ở các tầng lớp dưới nói về những gì khác những công việc làm vì đó mà
thần thù lao cho họ.

”Ái chà! hoàng thân tự nhủ - Một sự thụ phong tuyệt diệu. Quả là một

con vẹt luyện giỏi. Trí tuệ của mụ Sanseverina chính cống đấy!"

Thấy hay hay, hoàng thân dùng nhiều mánh lới để khiến Fabrice tỏ ý

kiến về đề mục hóc búa đó. Anh chàng cảnh giác với nguy hiểm, đã may
mắn tìm được những câu trả lời đáng phục.

— Tỏ ra yêu mến chúa thượng của mình thì cũng cần hỗn láo, cái cần

là một sự phục tùng mù quáng mà thôi.

Thấy anh chàng quá cẩn thận như vậy, hoàng thân đâm ra gần như bực

tức? ”Hình như anh chàng từ Naples đến đây với chúng ta là một con người
thông minh, mà ta thì chẳng thích cái giống đó chút nào, một con người
thông minh, dù xử thế theo những nguyên lý đúng đắn nhất và có thiện chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.