TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 252

đưa tuồng chữ thảm hại của một tên đánh xe cho công tước phu nhân là một
điều nhục. Tuy nhiên vì sự an toàn của Ông lớn, tôi phải mở miệng, mặc dù
Ông lớn có cho tôi là đứa hỗn láo đi nữa cũng đành. Ông lớn có thể đọc hai
lá thư này cho tôi chép được không? Như vậy thì chỉ có tôi là liên can, mà
cũng chẳng có gì nặng nề, khi cần tôi khai là Ông lớn đón tôi ở giữa đồng,
một tay cầm lọ mực sừng, một tay cầm súng và ra lệnh cho tôi viết.

— Anh Ludovic ơi, anh đưa tay cho tôi siết một cái, và để cho anh

thấy tôi không muốn giấu diếm một cái gì hết đối với một người bạn như
anh, thì đây, anh hãy chép hai cái thư này lại y như vậy.

Ludovic biết giá trị lớn lao của sự tín nhiệm đó và hết sức cảm động,

nhưng chép mới mấy dòng, thấy chiếc thuyền lướt nhanh trên sông đi tới,
anh nói:

— Nếu ông lớn chịu khó đọc cho tôi viết thì chóng hơn.

Thư chép xong, Fabrice viết một chữ A và một chữ B ở dòng cuối rồi

lấy một rẻo giấy viết câu tiếng Pháp: Hãy tin A và B rồi vò đi. Người mang
thư phải giấu mảnh giấy vò ấy trong người. Thuyền đến vừa tầm gọi,
Ludovic gọi những người chèo thuyền bằng những tên không phải tên của
họ, họ không trả lời, ghé thuyền vào một nơi cách gần một nghìn thước ở
mạn dưới, khi ghé họ nhìn quanh bốn phía xem thử có nhân viên thuế quan
nào trông thấy hay không. Ludovic nói với Fabrice.

— Tôi đợi Ông lớn sai bảo đây. Ông lớn có muốn tự tôi đưa thư đến

Parme không? Ông lớn muốn tôi cùng đi với Ông lớn đến Ferrare?

— Giúp tôi đến Ferrare là một việc mà tôi gần như không dám cậy

anh. Phải đổ bộ và cố gắng đi vào thành phố không phải xuất trình hộ chiếu.
Phải nói là đi đường dưới cái tên Giletti, tôi tởm lắm, mà chỉ có anh là có
thể mua cho tôi một tờ hộ chiếu khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.