TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 250

đựng cá, lao xuống thang gác và đi nhanh chóng qua một cửa sau. Fabrice
đi theo anh ta. Khi đi qua dưới nhà, anh gọi bảo:

— Théodolinde, chị cất giấu những thứ trên gác đi, chúng tôi đến đợi

bên rặng liễu. Còn anh, Pierre Antoine, anh liệu đưa nhanh đến cho chúng
tôi một chiếc xuồng, mà nhanh lên, thù lao hậu đó.

Ludovic dẫn Fabrice nhảy qua hơn hai chục cái hào, trên mấy hào rộng

nhất, có những tấm ván rất dài và nhún nhẩy bắc làm cầu, qua hào xong,
Ludovic rút ván. Đến kênh cuối cùng, anh hồ hởi kéo ván lên:

— Nghỉ thở được rồi! Muốn đến chỗ Ông lớn, thằng sen đầm con chó

ấy phải đi mất hơn hai dặm đường. Mặt Ông lớn tái xanh đi, tôi không quên
cái chai nhỏ rượu mạnh.

— Rượu đến phải lúc quá, vết thương ở đùi tôi bắt đầu thấy đau, vả lại,

ở trạm cảnh sát cuối cầu, mình đã trải qua một cơn hoảng sợ đích đống.

— Sợ là phải! Với cái sơ mi đầy vết máu như sơ mi của Ông lớn, tôi

không tưởng tượng làm sao Ông lớn lại dám xông vào chỗ ấy. Còn về
thương tích thì tôi thạo, tôi sẽ đưa Ông lớn vào một nơi rất mát mẻ để Ông
lớn ngủ một tiếng đồng hồ, xuồng sẽ đến rước ta, nếu có cách kiểm tra
xuồng. Nếu không, khi Ông lớn nghỉ đã hơi khoe khỏe, chúng ta sẽ đi thêm
hai dặm nữa thôi và tôi đưa Ông lớn đến một cối xay, ở đó tự tôi sẽ lấy ra
xuồng. Ông lớn thông hiểu hơn tôi nhiều. Ông lớn thử nghĩ xem có phải
công tước phu nhân sẽ đau đớn tuyệt vọng khi phu nhân hay tin này? Người
ta sẽ nói với phu nhân là Ông lớn bị tử thương, có lẽ họ cũng sẽ nói Ông lớn
giết lén kẻ thù chứ không đường hoàng chiến đấu. Con mụ hầu tước
Raversi sẽ không quên phao tất cả những tin dữ có cỡ làm cho phu nhân rầu
rĩ. Ông lớn có thể viết thư.

— Rồi làm sao mà gửi đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.