TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 249

— Ồ! Chúng ta sẽ đưa ông ấy qua, anh chồng nói dáng rất lễ phép.

Chúng ta đã có chiếc xuồng của Charles Joseph.

Người anh hùng của chúng ta có một nhược điểm khác mà chúng tôi sẽ

thú nhận một cách tự nhiên như chúng tôi đã thú nhận sự sợ hãi của anh ta ở
buồng giấy cảnh sát cuối cầu, do nhược điểm đó, mắt anh rớm lệ. Anh xúc
động sâu sắc trước sự tận tâm tuyệt đối của những nông dân này, anh cũng
nghĩ đến tấm lòng phúc hậu tiêu biểu của cô anh, anh chỉ muốn gây dựng
cho những người ấy. Ludovic về, tay ôm một gói bọc.

— Thế là vĩnh biệt cái lốt kia! Anh chồng thân mật nói với Ludovic .

— Không phải chuyện chơi, Ludovic đáp giọng hoảng hốt. Người ta

bắt đầu nói đến ông, người ta nhận thấy ông do dự khi đi vào đây và ông rời
bỏ đường phố lớn như một người cố lẩn trốn.

— Thế thì ông lên phòng ngay, anh chồng bảo. Cái phòng khá đẹp và

khá rộng này căng vải xám ở các cửa sổ chứ không lắp kính, ở trong phòng
có bốn cái giường mỗi cái rộng gần hai thước, cao hơn thước rưỡi.

— Nào nhanh lên! Nhanh lên! Ludovic bảo. Có một tên sen đầm rởm

nào mới đổi đến, hắn muốn gạ gẫm chị phụ nữ xinh xắn dưới nhà, tôi có
báo trước cho hắn là khi hắn đi công cán trên đường cái, hắn có thể ăn một
viên đạn, nếu cái thằng chó ấy mà nghe nói đến Ông lớn, hắn sẽ chơi khăm
chúng ta, hắn sẽ tìm cách bắt ông ở ngay đây để cho người ta trù cái quán
Trattoria của chị Théodolinde.

Ái chà! Ludovic nói tiếp khi thấy sơ mi Fabrice loang lổ dấu máu và

mấy vết thương rịt bằng khăn tay, thằng con bò đó chống cự à? Ông có thừa
cái để bị tóm, thừa đến trăm lần. Tôi lại không mua sơ mi mới chết chứ!

Anh tự tiện mở tủ anh chồng lấy một cái sơ mi cho Fabrice, trong giây

lát Fabrice đã ăn mặc như một tư sản nông thôn giàu có. Ludovic với tay
lấy một tấm lưới treo trên tường, bỏ áo quần Fabrice vào một giỏ dùng để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.