TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 248

— Sáng nay, lúc sáu giờ.

— Ông lớn có dính vết máu nào trên quần áo hay không? Chị chủ

quán hỏi.

— Tôi cũng đã nghĩ tới, anh đánh xe nói tiếp, với lại loại dạ may quần

áo đó quá tốt, ở vùng nông thôn chúng tôi không mấy khi có, cho nên người
ta có thể để ý. Tôi sẽ đi mua áo quần ở tên Do Thái. Ông lớn vóc dạc cũng
suýt soát như tôi, tuy mảnh dẻ hơn.

— Anh chịu khó đừng gọi tôi là Ông lớn nữa, tiếng ấy làm người ta

chú ý đấy.

— Thưa Ông lớn, vâng! Anh đánh xe vừa nói vừa bước ra.

— Ây! Ây! Fabrice hét. Còn tiền nữa chứ! Hãy trở lại đã.

— Ông lớn nói làm gì tiền bạc! Chị chủ quán nói. Anh ấy có sáu mươi

bảy écu để tiêu dùng vào việc của Ông lớn. Riêng tôi, chị hạ giọng nói tiếp.
Tôi cũng có khoảng bốn chục écu mà tôi lấy làm sung sướng được hiến cho
Ông lớn. Không phải khi nào người ta cũng có sẵn tiền trên người lúc gặp
những tai biến như thế.

Trước đây, khi vào quán, Fabrice đã cởi bỏ áo ngoài vì nóng bức.

— Cái gilê của ông có thể gây rắc rối cho chúng ta nếu có ai vào, cái

thứ vải Anh đẹp đẽ ấy khêu gợi sự tò mò của thiên hạ.

Chị đưa cho Fabrice một gilê bằng vải thâm đen của chồng chị. Một

thanh niên cao lớn từ cửa sau vào phòng, anh ta ăn mặc khá diện. Chị chủ
hiệu bảo: Nhà tôi đó. Rồi chị nói với chồng: Pierre-Antoine! Ông đây là bạn
của Ludovic, sáng nay ông gặp tai nạn ở bên kia sông nên muốn trốn đến
Ferrare.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.