TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 247

bằng ngôn ngữ bình dân, cho nên bà lớn cho tôi hai mươi bốn écu. Còn ngài
bá tước thì bảo vạn nhất tôi bị nghèo khổ thì tôi cứ việc đến tìm ngài. Tôi đã
được hân hạnh đánh xe cho ông lớn đi một chặng đường khi ông lớn lui về
nghỉ ở tu viện Velleja như một người ngoan đạo.

Fabrice nhìn người ấy và thấy có quen thật. Đó là một anh đánh xe

điện bảnh nhất ở nhà họ Sanseverina. Ngày nay giàu, anh ta nói vậy, anh chỉ
mặc một cái sơ mi rộng, rách và một quần cộc vải thô trước kia màu đen,
phủ tới gối một cách chật vật, thêm một đôi giầy không cổ và một cái mũ
khổ nữa là đủ bộ. Ngoài ra, râu đã nửa tháng chưa cạo. Vừa ăn một đĩa chả
trứng, Fabrice vừa nói chuyện với anh, tuyệt nhiên như với một người
ngang hàng. Fabrice đoán Ludovic là nhân tình của chị chủ quán. Anh ăn
vội cho xong bữa rồi khẽ nói với Ludovic:

— Tôi cần nói với anh một câu.

— Ông lớn cứ việc nói tự do trước mặt chị ấy. Chị ấy đúng là một

người phụ nữ tốt, Ludovic nói, vẻ trìu mến.

— Thế thì các bạn ạ, Fabrice nói tiếp chẳng ngần ngại, tôi đang khổ và

tôi cần các bạn giúp đỡ. Trước hết, việc của tôi không dính dáng gì đến
chính trị. Chỉ có đơn giản là tôi đã giết một người định giết tôi vì tôi trò
chuyện với ả nhân tình của hắn.

— Tội nghiệp chàng trai trẻ! Chị chủ quán nói.

— Ông lớn hãy tin ở tôi! Anh đánh xe kêu lên, mắt sáng vì tinh thần

tận tụy phục vụ. Ông lớn định đi về đâu?

— Đến Ferrare ! Tôi có một tờ hộ chiếu, nhưng tôi không thích nói

chuyện với sen đầm, chúng có thể biết việc tôi.

— Ông lớn đưa tên đó về chầu trời lúc nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.