TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 245

— Chao ôi! Tôi mệt quá, chịu thôi. Nóng bức đến ngạt thở đây. Tôi ra

quán uống một ngụm cà phê. Khi anh hút hết điếu, anh hãy vào buồng, có
một tờ hộ chiếu phải kiểm nhận. Người nước ngoài đó ở kia.

Đang nhón chân đi nhẹ nhẹ để ra, bỗng nhiên Fabrice thấy xáp mặt với

một thanh niên đẹp trai nghêu ngao tự nói với mình: “À! Thế thì ta hãy
kiểm nhận cái hộ chiếu đó, tôi sẽ kí cho họ”.

— Ông định đi đâu?

— Đi Mantoue, Venise và Ferrare

— Ferrare, được! Anh nhân viên vừa huýt sáo, vừa đáp. Anh lấy một

con dấu dài, in câu kiểm nhận theo lệ bằng mực xanh lên tờ hộ chiếu, viết
nhanh chóng mấy chữ: Mantoue, Venise và Ferrare lên khoảng trong mà
con dấu chừa lại, quay bàn tay mấy vòng trong không khí, ký tên, chấm
mực lại, rồi chầm chậm và hết sức cẩn thận gạch dưới chữ ký. Fabrice nhìn
theo tất cả những vận động của cây bút đó, anh nhân viên nhìn chữ ký của
mình một cách đắc ý, thêm vào năm sáu dấu chấm, cuối cùng đưa tờ hộ
chiếu cho Fabrice và nói với dáng nhẹ nhàng.

— Chúc ông đi đường may mắn.

Fabrice đi nhanh nhưng cố giấu cho người ta khỏi nhìn thấy mình hấp

tấp. Thình lình cánh tay trái anh bị nắm lại, tự nhiên anh đặt tay lên chuôi
dao găm, giá không thấy nhà cửa vây quanh thì anh đã làm một việc thiếu
suy nghĩ rồi. Thấy anh ngơ ngác, người nắm tay anh nói như để xin lỗi:

— Ấy, tôi đã gọi ông đến ba lần mà ông không trả lời. Ông có hàng gì

cần khai báo với thuế quan không?

— Trên người tôi chỉ có một chiếc khăn tay. Tôi đi đến người bà con ở

cạnh đây để săn bắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.