TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 255

CHƯƠNG XII

Người Do Thái chủ nhà đã mời một thầy thuốc giải phẫu kín đáo, ông

này cũng thấy trong túi khách có tiền nên nói với Ludovic là lương tâm ông
ta bắt buộc ông ta phải báo cáo với sở an ninh về những vết thương của
chàng thanh niên mà Ludovic gọi là em đó.

— Pháp luật rõ ràng lắm, hắn nói thêm, thật quá hẳn nhiên là những

thương tích của em ông không do anh ấy tự làm ra vì nhào từ trên thang
xuống, tay cầm con dao đã mở, như anh ấy nói.

Ludovic lạnh lùng trả lời với ông thầy giải phẫu lương thiện ấy là nếu

ông ta làm theo cảm ứng của lương tâm ông, thì trước khi rời Ferrare, anh
sẽ có cái hân hạnh nhào vào ông ta đúng là với con dao đã mở.

Khi Ludovic thuật lại việc này, Fabrice trách anh nhiều, và họ thấy

không thể nấn ná thêm phút nào ở nơi ấy. Ludovic nói với người Do Thái
anh muốn thử đưa em anh đi chơi cho thoáng khí, anh đi gọi một chiếc xe
rồi cả hai rời nhà để không bao giờ quay lại. Bạn đọc chắc sẽ thấy việc
tường thuật những cuộc chạy chọt vì không có hộ chiếu này kéo dài quá. Ở
Pháp, chúng ta không phải mất công về việc ấy, nhưng ở Ý, nhất là trong
vùng sông Pô, mọi người đều nói chuyện thông hành.

Khi đã ra khỏi Ferrare không vướng mắc gì, như người ta đi dạo mát,

thì Ludovic trả tiền xe, rồi một mình quay về thành phố từ một cửa ô khác,
anh thuê một chiếc xe nhẹ, nói để đi mười hai dặm đường, rồi cùng đi với
xe trở lại đón Fabrice. Họ đi gần đến Bologne thì bảo đánh xe băng đồng
đến con đường cái đi từ Florence đến Bologne, họ tìm cái quán tồi nhất để
ngủ và sáng hôm sau Fabrice thấy có đủ sức đi lại chút ít, họ cùng đi vào
thành phố Bologne, vờ như những người dạo mát. Họ đốt tờ hộ chiếu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.