TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 314

Hiệp sĩ cười và rút lui ngay; hắn nói giọng mũi như Polichinelle

[82]

:

Phải soạn hành lý chứ, vừa nói vừa chạy đi một cách buồn cười. Hắn muốn
để cho Baldi ở lại một mình với bà ấy.

Năm hôm sau, Riscara dắt về trả cho nữ hầu tước chú bá tước của bà,

người ngợm sây sát hết; để đi tắt sáu dặm đường, người ta đã bắt ông bá
tước cưỡi la vượt qua một quả núi. Ông thề là ông sẽ không bao giờ thực
hiện những cuộc hành trình lớn nữa. Baldi trao cho nữ hầu tước ba bản chép
bức thư mà bà đã đọc cho ông ta viết và năm sáu bức thư khác cũng một
tuồng chữ ấy, do Riscara cấu tạo, đề phòng biết đâu sau này chẳng có dịp
dùng! Một trong những thư ấy viết nhiều điều ngộ nghĩnh, chế diễu những
cơn sợ hãi ban đêm của quận vương và thân thể gầy gò thảm hại của nữ hầu
tước Balbi, nhân tình của ngài; gầy đến nỗi người ta nói bà ngồi giây lát
trong ghế bành đứng dậy, thì trên nệm lót có hình của một cái cặp cời than.
Xem các thư ấy, tất cả cũng phải nói quyết rằng do Sanseverina phu nhân
viết.

— Bây giờ tôi biết chắc chắn là cái người bạn lòng ấy, gã Fabrice ấy,

đang ở Bologne hoặc quanh quẩn gần đấy…

— Tôi ốm đau quá, Baldi hớt lời bà hầu tước, kêu lên. Tôi van xin

được miễn hành trình thứ hai này, hay ít nhất tôi muốn được cho nghỉ ngơi
ít hôm để phục hồi sức khỏe.

— Tôi sẽ kêu xin cho anh, Riscara nói.

Hắn đứng lên, thầm thì với nữ hầu tước.

— Ừ , thế thì thế! Tôi bằng lòng, bà mỉm cười. Anh hãy yên tâm, anh

không phải đi đâu! Bà nói với Baldi, vẻ khinh thường:

— Cảm ơn, bá tước kêu lên, giọng thiết tha thốt tự đáy lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.