TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 318

Nói năng với Fabrice, hắn gọi anh là voi

[84]

, đó là tiếng ở Ý người ta dùng

gọi tôi tớ.

— Tôi là cố đạo ở tòa thánh La Mã, Fabrice nói, giọng kiên quyết, và

là linh mục tổng trợ tá ở địa phận này; chỉ riêng tên họ tôi cũng đủ khiến
cho người ta phải kính nể.

— Ta không biết! Viên thư lại trả lời hỗn láo. Mi hãy chứng minh lời

mi nói với các bằng cấp cho phép mi mang các danh hiệu đáng kính đó.

Fabrice không có bằng cấp trên người nên không trả lời. Tướng Conti

đứng bên cạnh viên thư lại và xem hắn viết, chứ không ngước mắt nhìn
người tù để khỏi phải xác định anh ta đúng là Fabrice Del Dongo.

Clélia Conti ngồi đợi bố trên xe, thình lình nghe có tiếng huyên náo

khiếp người trong bót gác. Số là viên thư lại Barbone trong khi diễn tả
người tù một cách hỗn xược và dài dòng trong biên bản, đã truyền cho anh
cởi áo quần để kiểm tra tình hình sây sát trên cơ thể qua vụ Giletti, Fabrice
cười chua chát, nói:

— Tôi không thể. Tôi ở trong tình trạng không thể làm theo lệnh ông,

vì tay tôi bị khóa.

— Sao! Quan tướng kêu lên một cách thơ ngây, người tù bị khóa tay

à? Đã ở trong thành mà sao còn khóa tay người ta? Cái đó trái quy chế,
muốn làm thế phải có lệnh riêng

[85]

. Mở khóa tay cho hắn…

Fabrice nhìn ông. “Rõ như là một cố đạo Dòng Tên ngộ nghĩnh! Anh

nghĩ vậy. - Hắn đã thấy những cái khóa này làm khổ ta ghê gớm hơn một
tiếng đồng hồ rồi, bây giờ còn giả vờ kinh ngạc!”.

Sen đầm mở khóa; họ vừa nghe nói Fabrice là cháu công tước

Sanseverina phu nhân, nên vội vàng tỏ ra ngọt ngào với anh, thái độ này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.