TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 320

Cần phải cho bạn đọc biết rằng trong đảng tự do mà thủ lĩnh là nữ hầu

tước Raversi và tướng Conti, người ta vờ như không nghi vấn gì nữa về
quan hệ yêu đương giữa Fabrice và nữ công tước. Ghét cay ghét đắng bá
tước Mosca, họ cười cợt bất tận về sự gà mờ của ông.

“Anh ấy thế là bị tù - Clélia thầm nghĩ - bị tù trong tay những người

thù địch! Vì, suy cho cùng, bá tước Mosca dù được coi là có đức độ thiên
thần chăng nữa, cũng sẽ lấy làm thích thú về việc bắt bớ này”.

Bỗng nhiên bọn lính cười rộ lên. Giọng cảm động, Clélia hỏi viên cai:

— Việc gì xảy ra vậy, anh Jacopo?

— Tướng quân nghiêm khắc hỏi anh tù vì sao anh đánh Barbone. Ông

lớn Fabrice lạnh lùng đáp: Hắn gọi tôi là sát nhân, vậy hắn hãy đưa xem
những danh hiệu và bằng cấp cho phép hắn gọi tôi bằng danh hiệu đó. Thế
là người ta cười ầm lên.

Một cai ngục biết viết thay thế Barbone, Clélia thấy Barbone vừa đi ra,

vừa lau máu trên cái mặt gớm ghiếc của hắn. Hắn nguyền rủa như một tên
ngoại đạo; hắn quát to: “Cái thằng Fabrice con t. này, nhất định hắn phải
chết về tay ta. Ta phải cướp phần việc của tên đao phủ mới được…”. Hắn
dừng lại ở khoảng cách giữa cửa sổ và xe của quan tướng để nhìn Fabrice
và càng nguyền rủa già.

— Anh đi đi, viên cai bảo. Ai lại văng tục trước mặt tiểu thư thế?

Barbone ngẩng đầu nhìn xe, mắt hắn gặp mắt Clélia khiến nàng kinh

tởm buột miệng kêu một tiếng. Chưa bao giờ nàng nhìn gần một bộ mặt ác
ghê ác gớm đến như thế. “Hắn sẽ giết Fabrice! Nàng tự bảo: Ta phải báo với
don Cesare” don Cesare là chú nàng, và là một linh mục đáng kính bậc nhất
trong thành phố. Tướng Conti, anh ông, đã giúp cho ông được giữ chức
quản lý tài chính và đệ nhất tuyên úy trong nhà ngục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.