búi tóc tượng trưng cho lòng Hiếu đến với Cha Mẹ , và đã đua nhau “cúp
đầu carré" , phong trào đang lan tràn mau chóng nhất lúc bấy giờ .
Dân chúng ở hương thôn , thường là thủ cựu 100 phần 100, cũng đã rủ
nhau ra huyện, ra tỉnh , để hớt tóc . Nghề hớt tóc đã thịnh hành , thợ hớt tóc
đã mở tiệm khắp cả từ thành thị đến thôn quê .
Một câu ca dao xuất hiện thời bấy giờ , diễn tả rất vui vẻ và hóm hỉnh sự
kiện thực tế ấy :
"Văn minh khắp cả hoàn cầu ,
Ông Sư cũng cúp cái đầu 3 xu ! "
Năm 1924, cúp cái đầu đã được coi là "bắt chước theo văn minh". Sự phối
hợp giữa
“mới" và " cũ " được biểu hiện rõ rệt ngay trên tấm quảng cáo bằng ba thứ
chữ treo trước các tiệm hớt tóc An nam từ năm 1924 như sau đây :
(COIFFEUR -- HỚT TÓC -- TIỂN PHÁT )
Tuy nhiên , đến năm 1921, đại đa số thanh niên An nam vẫn chưa mặc âu
phục , và chưa chào nhau bằng cách bắt tay . Ngay ở Hà Nội và Huế (
Saigon có khác hơn vì gần gụi với Tây lâu hơn ) , chỉ có một thiểu số công
chức , tư chức , làm việc trực tiếp với người Pháp -- nhưng cũng chỉ mới có
một thiểu số thôi – là mặc âu phục gặp nhau bắt tay bonjour" và dở mũ .
Sinh viên trường Cao đẳng Đông Dương ở Hà nội cũng đã bắt đầu “mặc đồ
Tây" theo các giáo sư Pháp.
Phụ nữ , dĩ nhiên chưa có một người nào uốn tóc , độn ngực , đeo xu-
chiêng ( Soutien-gorge ) , -- kể cả các Bà , các Cô “ tân thời " nhất . Hầu
hết nữ sinh đều đi chưn không ,các cô Trợ giáo mang guốc , đội nón .
Ở Nam Kỳ , đàn bà thành thị phần đông che dù , ngoài Bắc Kỳ che ô , ở
Trung Kỳ đội nón gò găng , hoặc nón lá , thứ đẹp cho các bà các cô nhà
giàu , thứ xấu cho phụ nữ bình dân.
Năm 1924, thiếu nữ miền Trung không ăn trầu nữa , nhưng một số đông
còn nhuộm răng đen , và chưa dám mặc quần trắng ( thời bấy giờ chỉ có
con gái “ nhà thổ , gái điếm , mới mặc quần trắng) . Ở Nam Kỳ thì đã để
răng trắng từ lâu , và mặc áo quần “bà ba" bằng hàng lụa ngoại quốc.
Về Thể thao, học trò lớn đã chơi ballon ( Foot-ball, đá bóng ) . Tennis là